Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 614:

Đều là phụ nữ nên họ hiểu muốn dựa vào nhà mẹ đẻ chăm sóc bà bầu, con nhỏ khó như nào.
Không phải nhà mẹ đẻ không tốt mà là phải đối xử bình đẳng, điều này mới khó. Sợ quan hệ chị dâu em chồng, quan hệ với anh chị em bị rạn nứt nên bình thường sau khi lấy chồng, người con gái đều cố gắng không làm phiền bên ngoại.
“Nhìn cha mẹ Tiểu Khương chắc không phải nông dân.”
“Nói thẳng ra, không phải do không làm nông, không có con trai con dâu mà là do quan tâm, xót con!.”
“Thương con gái đang mang thai nên mới lặn lội đường xa mà đến đây.”
Lúc này hợp tác xã lại yên tĩnh thêm một lần nữa.
Cô gái nào đã lấy chồng mà không muốn có cha mẹ như này chứ, ngay cả họ cũng muốn. Thế nhưng đây chỉ là mong ước thôi, họ không có phúc hưởng.
“Số Tiểu Khương thật tốt.” Được chồng yêu thương, giờ xem ra nhà mẹ đẻ cũng yêu thương, chưa từng thấy cô ấy nói gặp chuyện không hài lòng bao giờ.
Mọi người đều tán thành câu nói đó.
Khương Thư Lan không biết mình dẫn cha mẹ đến hợp tác xã một chuyến mà đã trở thành chủ đề bàn tán của người khác, nhưng dù có biết thì cũng chẳng sao.

Khương Thư Lan lại đưa cha mẹ đến chợ rau, cô mới mang thai ba tháng mà đi vài bước đã thở gấp, sau đó trực tiếp ngồi nghỉ dưới gốc cây dừa.
Cha Khương vừa ngẩng đầu lên đã thấy trái dừa sum suê, không nhịn được mà nói: “Vật tư ở hải đảo này dồi dào thật.”
Nước dừa hôm qua ông uống cũng khá ngon, ai dè nơi đây chỗ nào cũng có cây dừa, còn rất nhiều trái.
Khương Thư Lan bật cười, chỉ tay vào cây xoài cách đó không xa: “Cha mẹ thấy cây kia không? Đó là cây xoài, giờ mới bắt đầu ra quả, ba tháng nữa chắc là ăn được rồi. Chúng đều mọc hoang, không ai quản.”
Cô nói xong, hai mắt cha mẹ Khương đều phát sáng. Do đã trải qua những ngày tháng nghèo khổ, ăn không đủ no nên họ trông thấy đồ ăn là thích.
“Đợi xoài chín rồi cha sẽ dẫn mẹ con đến hái.”
Khương Thư Lan gật đầu, nghỉ ngơi đủ rồi, không biết cha Khương lấy được cái lá chuối to đùng ở đâu: “Cha với mẹ con sẽ che, con cứ ngồi im đó đi.”
Tình yêu của cha mẹ luôn là như vậy, lặng lẽ không tiếng động. Rõ ràng họ vẫn đang phải phơi nắng, mồ hôi ướt đẫm nhưng vẫn quan tâm con. Sự chăm sóc ấy khiến Miêu Hồng Vân cũng thấy ngưỡng mộ, Khương Thư Lan đúng là có cha mẹ tốt.
Nghỉ ngơi xong, Khương Thư Lan lại dẫn cha mẹ Khương đến chợ rau, nơi đó cách chỗ này cũng không xa, chỉ cần đi mười lăm phút.
Rau quả ở đây chủ yếu là khoai tây và hành tây, hai loại này có thể bảo quản lâu. Mỗi loại đều rất nhiều, tụm lại thành đống.
Còn có cả bắp cải nhưng thường là cung cấp cho những gia đình mới đến.
Thông thường những gia đình được phân nhà ở, có vườn rau riêng thì đa số đều tự cung tự cấp, chỉ những thứ như hàng rào vườn rau mới cần tốn tiền mua.
Khương Thư Lan giới thiệu xong, thấy cũng không thể đi không nên mua năm cân khoai tây, năm cân hành hoa, mấy thứ này không dễ hỏng.
Mẹ Khương thấy hiếm lạ, không nhịn được mà nói: “Đồ bên này đúng là nhiều hơn ở Đông Bắc chúng ta.”
Nhưng mà chỗ này cái gì cũng đắt, khoai tây bán tận tám đồng một cân, ở Đông Bắc bọn họ ăn còn không hết.
Khương Thư Lan xách một nửa, còn thừa hai túi đưa cho cha mẹ: “Đây là hải đảo, mọi thứ đều cần vận chuyển tới nên đắt hơn bên ngoài.”
Nhưng lương ở đây cũng cao hơn, nhất là lương của bộ đội, cao hơn bên ngoài ít nhất một phần ba. Đây cũng coi như một loại trợ cấp khác của quốc gia.
Vừa dứt lời, mẹ Khương đã không kìm được: “Dù lương Trung Phong cao nhưng cũng không đủ để con tiêu như này. Thư Lan, con có gia đình, cũng sắp phải làm mẹ rồi, đừng xài hoang quá.”
Khương Thư Lan câm nín, lúc nào mẹ cũng thấy cô lãng phí. Cô sờ sờ mũi, không cãi lại nữa.
Cô lại đưa hai người tới bến cảng, mua được hai cân tôm tươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận