Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 468:

Khương Thư Lan lắc đầu, không nói rõ ràng mọi chuyện mà chỉ nói qua loa: “Chị mang đồ ăn cho người ta ấy mà.”
Cô không muốn nói rõ ràng, Lệ Mai cũng rất thông minh, cô ấy cười hì hì: “Nhìn bộ dạng của chị, chắc chắn là mang tặng cho người trong lòng đúng không?”
Cô ấy vô cùng hoạt bát, thanh âm cũng tựa như chuông bạc vậy.
Dứt lời, cổ tay mảnh khảnh lập tức túm lấy rễ cây chuối, dùng sức tuốt một tàu rễ khô ra, đưa cho Khương Thư Lan: “Chị ngồi lên đi, em kéo chị.”
Khương Thư Lan đành dựa vào sức lực của đối phương, ngồi lên tàu rễ chuối.
Hai người đều có chút mệt mỏi, đồng loạt ngồi dưới tàng cây chuối xanh mượt, lá cây chuối rất lớn, che khuất được ánh sáng của mặt trời.
Ánh sáng xuyên qua khe hở của lá chuối, chiếu thẳng vào khuôn mặt của Khương Thư Lan, màu da trắng nõn nhẵn nhụi, ngũ quan tinh xảo, đẹp tựa như một bức tranh vậy.
Lê Lệ Mai nhịn không được mà thở dài, có chút tiếc nuối: “Chị à, em không ngờ một người đẹp như chị vậy mà lại kết hôn rồi.”
Khương Thư Lan mở to hai mắt, theo bản năng mà quay qua nhìn cô: “Tại sao em lại nói như vậy?”
“Em chỉ cảm thấy nữ đồng chí xinh đẹp thì không nên để bị chồng con làm hao mòn đi.”
Lê Lệ Mai quay đầu lại, vặt hai phiến lá chuối thật lớn thuận tay đưa cho Khương Thư Lan, bản thân thì lấy một cái làm miếng lót, trực tiếp nằm xuống đó, nhàn nhã mà nhìn bầu trời ban ngày.
“Em mà nhìn xinh đẹp như chị thì chắc chắn sẽ không lấy chồng đâu.”
“Sao lại như vậy?”
Lê Lệ Mai nói: “Em xinh đẹp như thế thì sao phải đi lấy mấy người xấu xí kia làm gì chứ?”
“Lấy em về, em phải hầu hạ cơm ăn áo mặc cho bọn họ, còn phải sinh con chăm con, hầu hạ mẹ chồng, chồng mình nếu ở bên ngoài khó chịu gì đó, về nhà sẽ giận cá chém thớt lên mình, kiểu sống như vậy thực sự là không ai chịu nổi.”
Cô ấy chán ghét nhặt lên một cây rơm rạ, cắn ở trong miệng, nhìn chằm chằm Khương Thư Lan, cảm thán lên xuống: “Thật đáng tiếc, thật đúng là đáng tiếc.”
Khương Thư Lan lần đầu tiên nghe được cách giải thích như vậy, cảm giác cũng rất có đạo lý.
Cô không khỏi cười lên: “Vậy nên đây là lý do mà vừa rồi em chạy trốn sao?”
Vẻ mặt của hai nam đồng chí kia đều là sự ái mộ cùng với quý mến dành cho cô ấy.
Kết quả, Lệ Mai chạy đi giống như con thỏ vậy, tình nguyện chui vào bụi cây để trốn chứ không chịu giao thiệp với hai người kia.
Lê Lệ Mai gật đầu: “Đúng vậy, mấy người đàn ông kia không ra làm sao hết, mơ tưởng đến bộ dạng xinh đẹp của em, lại cảm thấy em có một người cha tốt, muốn cưới em về, sinh con cho bọn họ, làm việc nhà cho bọn họ, ai mà thèm gả cho mấy người đàn ông xấu xí đó chứ, có mong ước cũng đừng hòng mong được.”
Nói đến đây, Lê Lệ Mai có chút ảo não: “Chị à, nếu như cha mẹ chị ép chị cưới người mà chị không muốn vậy thì chị sẽ làm gì?”
Khương Thư Lan ngạc nhiên, cha mẹ cô thì sẽ không làm như vậy rồi, nhưng đây lại là tình huống của Lê Lệ Mai.
Cô không khỏi do dự trong chốc lát: “Vậy phải xem điều kiện của đối phương như thế nào đó, nếu như đối phương thực sự không tồi, vậy thì có thể đồng ý được, nhưng nếu như điều kiện của đối phương không tốt, vậy thì chị chắc chắn sẽ không đồng ý đâu.”
Lời này khiến cho Lê Lệ Mai phải tò mò: “Vậy chị cùng với chồng chị lúc trước quen biết rồi cưới nhau như thế nào vậy?”
“Chị đi xem mắt, xem vừa ý anh ấy thì dẫn anh ấy về nhà thôi.”
Khương Thư Lan nhớ lại cảnh tượng lúc trước nhịn không được mà nở nụ cười.
Thấy cô cười vô cùng ngọt ngào, Lê Lệ Mai không khỏi ngưỡng mộ, nhưng lại kết thúc bằng một tiếng thở dài: “Chị, như vậy là chị cũng may mắn rồi, tìm được một người tốt để gả cho.”
Khương Thư Lan: “Vậy còn em thì sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận