Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 958:

Việc này, Bành Trường Thắng đột nhiên trầm mặc xuống.
Bành Văn Binh bước ra phía ngoài, dùng thau nước rửa sơ qua mặt mũi, hận không thể gội đầu tóc của mình tận 10 lần mới thôi.
“Văn Binh, tâm con bị loạn hết cả lên rồi.”
Bành lão gia ngồi trên xe lăn, không biết từ khi nào đã đi đến phía sau lưng của Bành Văn Binh.
Đối với người cháu do ông một tay dạy dỗ nên, là điều khiến ông cảm thấy cực kỳ kiêu ngạo.
Sau khi Bành Văn Binh nghe xong, bỗng chốc khựng lại, cầm thau nước lên, thẳng tay từ trên đầu dội ào xuống.
“Ông nội, bây giờ con lâm vào thế nguy rồi.”
Kìm kẹp Khương Thư Lan, chống đối với Chu Trung Phong, chống đối với nhà họ Chu, lại còn chống đối với cả đội hải quân ở phía sau Khương Thư Lan.
Nhưng mà nếu không chèn ép đối phương, anh ta thật sự nuốt không trôi cục tức này.
Gia tộc và sự nghiệp của Bành gia đều lớn, những hối lộ do Bành Trường Thắng thu được, toàn bộ đều được chi cho cả một gia tộc.
Sự có mặt của Khương Thư Lan, cứ như đã cắt mất đi phần động mạch của bọn họ vậy.
Bây giờ mà không lo, trước sau gì đối phương cũng sẽ chiếm lấy toàn bộ thị trường.
“Con sợ Chu Trung Phong, hay là sợ nhà họ Chu?” Bành lão gia hỏi.
Bành Văn Binh hơi trầm mặc xuống.
“Nếu như con cứ ở đó mà rụt rè tay chân thì chả làm nên việc gì cả.”
“Văn Binh, con còn trẻ, muốn làm cái gì thì cứ làm cái đó, cho dù là sai rồi, vốn mà con có chính là tuổi trẻ, vẫn có thể bắt đầu lại từ đầu mà.”
Người thừa kế mà ông đã ra sức dạy dỗ, không được cứ ở đó thần hồn mà nát thần tính, lo sợ trước sau.
Cứ như thế thì Văn Binh làm sao có thể dẫn dắt cả gia tộc nhà họ Bành trở thành đệ nhất ở Mạo Hồ Đồng cơ chứ.
Bành lão gia nói xong, liền xoay chuyển chiếc xe lăn, xe lăn di chuyển trên mặt đất, phát ra tiếng kêu kẽo kẹt.
Cứ như là tiếng nhắc nhở cảnh tỉnh vậy.
Bành Văn Binh dường như đã ngộ ra chút ít, anh ta nghiến chặt răng: “Nếu như đã không thể trở thành bạn thì định sẵn phải là kẻ thù của nhau.”
Anh ta sẽ không nhún nhường, càng không thể nhún nhường, cứ mà nhân nhượng thì toàn bộ gia quyến trên dưới nhà họ Bành sẽ ra sao.”
Nói xong, anh ta liền vào trong thay quần áo, ngay trong đêm tối mà chạy đến chỗ đơn vị, viết một bản kiểm tra.
Kiểm tra cái gì mới được cơ chứ?
Đương nhiên là những hàng hóa do Khương Thư Lan vận chuyển từ đội hải quân đến.
Sáng sớm ngày hôm sau, Khương Thư Lan vẫn còn đang say giấc, Chu Trung Phong thì đã thức giấc rồi, cô mơ mơ hồ hồ nắm chặt lấy tay của Chu Trung Phong: “Sao rồi?”
Chu Trung Phong nghĩ đến việc ở trạm xe, không muốn cô phải lo lắng, hỏi một cách nhẹ nhàng: “Những hàng hóa do đội hải quân vận chuyển đến, anh sẽ tới đó đón tiếp, vận chuyển đến xưởng cán thép.”
Điều mà anh không nói, chính là hàng hóa đã bị giữ lại.
Khương Thư Lan bỗng chốc giật mình, tỉnh táo hẳn lên: “Để em đi cùng với anh.”
Nói xong rồi liền bò dậy lấy chiếc áo bông khoác lên.
Nhưng lại bị Chu Trung Phong lôi lại vào trong chăn, anh nhỏ nhẹ nói: “Nháo Nháo và An An còn chưa thức giấc, buổi sáng bọn trẻ mà thức dậy mà không tìm thấy em, lại khóc lên cho mà xem, em cứ ở nhà là được rồi.”
“Chỉ là nhận hàng thôi mà, anh sẽ đi nhanh rồi về.”
Lướt mắt qua thấy bọn trẻ còn đang ngủ, đúng thật là không rời đi được.
Trừ khi gọi bọn trẻ dậy rồi đi cùng, nhưng cô lại không nỡ.
Khương Thư Lan thở dài: “Vậy anh về sớm nhé, em và con ở nhà đợi anh.”
Chu Trung Phong “Ừm” một tiếng, đặt hai tay trên vai của Thư Lan, cúi sát xuống trán cô rồi nói: “Ở nhà ngoan nha.”
Không biết là đang nói đến Khương Thư Lan, hay là nói đến bọn trẻ.
Đột nhiên bị ngắt lời như vậy, khuôn mặt của Khương Thư Lan bỗng chốc ửng đỏ hết cả lên.
Đợi Chu Trung Phong rời đi, cô cũng không ngủ tiếp được nữa, quyết định xem qua tã lót của con, giúp con thay tã, lại sợ rằng sẽ làm chúng thức giấc, giọng điệu trìu mến mà ru chúng ngủ tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận