Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 161:

Quả nhiên khi Hà Ngọc Trụ vừa nói, mắt Tiểu Thiết Đản liền sáng lên: “Cô nuôi cháu mười bốn năm, cháu sẽ nuôi lại cô bốn mươi năm sao ạ?”
Cậu bé cảm thấy như vậy mới được!
Cậu bé còn có thể giúp cô rửa chén, nuôi gà, chăm con....
“Sao vậy? Vừa rồi cháu còn không nguyện ý mà?” Khương Thư Lan cảm kích nhìn thoáng qua Hà Ngọc Trụ, ra vẻ giận dữ nói.
Tiểu Thiết Đản lập tức nở nụ cười, nhỏ giọng nói: “Cô, cứ quyết định như vậy nhé, cô nuôi cháu mười bốn năm, cháu sẽ nuôi lại cô bốn mươi năm.”
Cậu bé nâng ngón út lên: “Ngoắc tay hứa nhé!”
Khương Thư Lan ngoắc tay với cậu bé, còn không quên chạm ngón tay cái để đóng dấu với cậu bé.
Lôi Vân Bảo ở bên cạnh rõ ràng đã rất buồn ngủ rồi còn không quên lầm bầm nói: “Cháu cũng muốn.”
Điều này khiến Khương Thư Lan nhịn không được mà nở nụ cười.
Nhà họ Khương.
Mẹ Khương không ngủ được, con gái đi rồi, tối đến bà cứ nằm lăn qua lăn lại trên giường, cứ luôn cảm thấy trong lòng trống vắng.
Mãi không ngủ được liền trực tiếp đi xuống giường khoác một chiếc áo bông lên người, cầm một ly đèn dầu đốt lên, đi vào căn phòng Khương Thư Lan ở trước khi lấy chồng.
Chỉ là, bà vừa mới ngồi xuống chưa được bao lâu liền cảm thấy có gì đó không đúng, phần gối ở đầu giường rõ ràng là nhô cao lên không ít.
Mẹ Khương đưa tay ra sờ, đúng là có gì đó thật.
Mẹ Khương lập tức lấy ra được một lá thư, còn có một cọc tiền rất dày.
Mẹ Khương sau khi dựa vào ánh trăng mà nhìn thấy rõ được rồi liền cả kinh: “Mình ơi!”
Bà vừa kêu lên, không chỉ có cha Khương đi tới, mà tất cả người nhà họ Khương đều theo vào trong phòng.
“Mẹ, có chuyện gì vậy?”
“Mấy đứa xem, đây là thư Khương Thư Lan để lại.”
Mọi người liền quay qua nhìn nhau, mẹ Khương không biết chữ, theo bản năng mà đưa thư cho anh ba Khương.
“Lão tam, con mau đọc đi!”
Anh ba Khương dưới ánh nhìn chăm chú của người nhà, anh ấy mở phong thư ra, dựa vào ánh sáng của ngọn đèn dầu để nhìn thấy rõ ràng những nét chữ vuông vức trên mặt giấy.
Anh ấy lên tiếng đọc: “Cha, mẹ, lúc mọi người nhìn thấy bức thư này, con đã rời khỏi đây rồi. Con gái không còn sống với cha mẹ nữa, cha mẹ phải chăm sóc bản thân cho thật tốt, bệnh khấp thớp của cha phải nhớ là hôm nào mưa to gió lớn thì không được đi ra ngoài, mẹ cũng vậy, mỗi năm mẹ đều bị nứt da rất nghiêm trọng, đừng vì luyến tiếc mà không dùng đến dầu con sò, dùng hết thì lại đi mua, con vẫn để lại tiền ở dưới gối. Còn có chị dâu cả bận đến mức không có thời gian làm gì, anh cả bình thường nên chăm sóc chị ấy tốt một chút, nhớ nhắc chị ấy ăn cơm đúng giờ....”
Cứ vậy mà đọc một lượt, Khương Thư Lan luôn luôn cẩn thận tỉ mỉ.
Nhắc đến vấn đề của cả nhà, toàn bộ đều nói rõ ràng ra một lần.
Mẹ Khương nghe không nổi nữa, bà ôm mặt khóc hu hu: “Thư Lan của tôi, sao lại tốt đến như vậy.”
Mấy người Tưởng Tú Trân ở bên cạnh cũng có chút chua xót.
Chỉ có cha Khương ở bên cạnh là âm trầm, ông hít một hơi thuốc, thở dài thật sâu: “Nhìn xem Thư Lan để lại bao nhiêu tiền.”
Ông ấy muốn xem tiền cưới nhà bọn họ cho Thư Lan có phải bị cô để lại ở nhà hay không rồi mới tính đến chuyện sau đó.
Tưởng Tú Trân vâng một tiếng rồi nhận lấy số tiền mà đếm, đếm xong chị ấy không khỏi sửng sốt: “Không nhiều không ít, vừa đúng ba trăm đồng ạ.”
Điều này khiến cả nhà lập tức im lặng.
Bọn họ đều biết cha mẹ chồng có cho tiền em chồng để làm của hồi môn, nhưng số tiền kia tổng cộng cũng chỉ hơn năm trăm đồng thôi!
Lần này lại để lại tới ba trăm đồng.
Những ngày sau Thư Lan biết sống thế nào đây.
Nhưng mẹ Khương đột nhiên nhớ tới gì đó, bà nhớ tới ngày trước hình như con gái được Trâu Dược Hoa trả công cứu mạng bằng một số tiền, hình như khoảng hơn ba trăm đồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận