Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1549:

"Nào nào, sau này nếu hai người có đến Hương Cảng, có chuyện gì cứ tìm đến tôi nhé."
Lời này vừa nói, mọi người ở phía sau Lí Húc Dương đều kinh ngạc nhìn Khương Bình An và Chu Khiếu An, đều tò mò hai người này có thân phận gì mà đến Lí Húc Dương cũng phải tỏ ra nhiệt tình như thế.
Có thể làm cho thiếu gia nhà họ Lí là anh ta, xưng hô mình là tiểu đệ như vậy thì thật kinh ngạc.
Khương Bình An khách sao nói: "Làm phiền cậu rồi."
“Không phiền không phiền." Ánh mắt Lí Húc Dương sáng lên, anh ta biết Khương Bình An, vị này chính là thiên tài, thiên tài chân chính, không phải dùng tiền để đánh bóng cái danh thiên tài ấy.
Đối với những người như vậy, người có thành tích học tập kém như Lí Húc Dương tôn trọng từ tận đáy lòng.
"Đi theo một chút, tôi dẫn các anh đi ăn cơm trước, sau đó đi thay một bộ quần áo, buổi tối tiệc rượu sẽ bắt đầu lúc bảy giờ rưỡi."
Loại tiệc rượu nghiêm túc này, mặc kệ là nam hay là nữ đều sẽ ăn mặc rất trang trọng.
Trên người bọn họ hiện giờ lại mặc một bộ đồ hết sức bình thường, khẳng định là rất không thích hợp.
Khương Thư Lan ừ một tiếng, chờ cơm nước xong xuôi, họ lại thay quần áo mới do Lí Húc Dương chuẩn bị, Khương Thư Lan đại khái cũng hiểu rõ ý nghĩa của bữa tiệc rượu này.
Không có chuyện mở tiệc rượu một cách vô duyên vô cớ, bản chất vẫn là để giao lưu hợp tác làm ăn giữa các công ty tập đoàn với nhau.
Khương Thư Lan nhớ rõ nhiều năm trước, bất động sản bên Hương Cảng trong tương lai rất có thể càng ngày càng phát triển kinh khủng hơn, lần này cô tớ đây, ít nhiều cũng phải chú ý đến đất đai và bất động sản.
Sau khi đề cập với Lí Húc Dương, Lí Húc Dương vỗ ngực: "Chuyện này cứ để em lo."
Chờ cho đến khi bữa tiệc tối bắt đầu. Khương Thư Lan xem như nhìn thấy rõ ràng sự phát triển giữa các thành phố có sự phát triển khác nhau, cô tự cho là thành phố nơi cô đang ở đã đủ lớn và rất phát triển rồi, thế nhưng ở thành phố này lại càng phát triển lớn mạnh hơn rất nhiều lần, đúng là ếch ngồi đáy giếng mà.
Dù sao thì ở nơi tổ chức bữa tiệc này, ước chừng có bảy đến tám tầng, hơn nữa mỗi một tầng đèn đuốc đều được thắp sáng trưng, thoạt nhìn cảnh tưởng vô cùng tráng lệ.
Không nói đến Khương Thư Lan, cho dù là Khương Bình An với Chu Khiếu An thì hai người họ cũng sửng sốt theo, đột nhiên liền hiểu được vì sao lần Khương Thư Lan lại dẫn bọn họ ra ngoài gặp mặt giao tiếp với nhiều người hơn.
So với sự xa hoa ở phía trên, trên bãi cạn phía dưới cũng không kém là bao nhiêu, có không ít người bán hàng rong ở bên này bày hàng buôn bán. Phải nói là vô cùng náo nhiệt.
Khương Thư Lan nhìn lướt qua một vòng, liền đi theo người của Lí Húc Dương đi lên, chỉ là cô luôn cảm thấy trong bóng tối có một đôi mắt đang nhìn cô chằm chằm, nhưng khi lên thuyền cô quay đầu lại nhìn, cái liếc mắt thoáng qua này làm cho hai người đều ngẩn ra.
Người nọ là Trâu Dương trông giống như là ăn mày làm cho Khương Thư Lan thiếu chút nữa cho rằng mình đã nhìn lầm, Trâu Dương làm sao lại ra đến nông nỗi như vậy chứ, làm sao lại đến tận Hương Cảng này, còn xuất hiện ở gần những chiếc du thuyền này nữa chứ, lúc Khương Thư Lan nhìn kỹ lại thì phát hiện ra đối phương đã biến mất không còn thấy đâu nữa.
"Có chuyện gì vậy ạ?" Khương Bình An hỏi một câu.
"Hình như cô đã nhìn thấy Trâu Dương, nhưng lại cảm thấy không có khả năng này."
Đối phương làm sao có thể xuất hiện ở nơi này của Hương Cảng cơ chứ?
Khương Bình An một lần nữa nghe đến tên Trâu Dương có chút hoảng hốt, cậu ấy đứng ở boong tàu, gió biển thổi bay tóc, lộ ra khuôn mặt sạch sẽ, ánh mắt nhìn lướt qua đám người dưới thuyền.
Thế nhưng vẫn không thấy Trâu Dương đâu cả.
Khương Bình An nói với Khương Thư Lan: "Có lẽ là cô đã nhìn lầm rồi đấy ạ."
"Trâu Dương là ai?" Chu Khiếu An hỏi một câu, lúc ấy còn quá nhỏ đối với tình huống khi năm đó Khương Thư Lan chút nữa không gả đi được, cho nên không biết Trâu Dương là ai.
Ngược lại, Khương Bình An sinh ra sớm hơn, cũng đã đến tuổi hiểu chuyện nên cũng biết chuyện năm đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận