Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 893:

Hai đứa bé đều không sợ người lạ, đang cực kỳ ngoan ngoãn ở trong lòng của ông bà nội, đôi mắt mở to lay láy rồi ngó nghiêng khắp nơi.
“Trong lúc cháu ngủ thì có pha hai lần sữa bột, đã uống hết rồi.”
Bà nói xong thì khẽ sờ cái bụng căng tròn của đứa bé: “Trông không đói bụng lắm.”
Dường như nghe thấy tiếng nói của Khương Thư Lan, Nháo Nháo và An An đều trợn tròn hai mắt bắt đầu tìm mẹ.
Khương Thư Lan hôn mỗi đứa bé một cái nhưng không hề bế chúng lên từ trong lòng hai ông bà.
Cô còn có thời gian cả đời để nhìn Nháo Nháo và An An lớn lên, nhưng ông bà nội thì lại không có nhiều thời gian như thế.
Nếu có thể để bọn trẻ ở bên cạnh hai người thì cứ để lâu thêm chút.
Ở chỗ ngoài cửa, vào lúc Khương Thư Lan đi ra, Bành Văn Binh đã không khỏi quay đầu lại liếc nhìn. Tuy cách khá xa và trông không rõ ràng lắm nhưng chỉ nhìn dáng người hoạt bát kia, anh ta cũng thấy được là một người đẹp.
Chẳng trách lúc trước khi Hứa Vệ Phương đi xem mắt còn nói trước một câu, nếu không có người vợ xinh đẹp như vợ của Chu Trung Phong thì anh ta sẽ không lấy.
Bành Văn Binh nở nụ cười nhã nhặn rồi nói: “Đó là chị dâu sao?”
Chu Trung Phong quay đầu lại liếc nhìn, như cảm nhận được trong lòng, Khương Thư Lan cũng đúng lúc nhìn lại đó.
Hai người nhìn nhau nở nụ cười, sự ngầm hiểu ấy chỉ có những người yêu nhau thật sự mới có.
Bành Văn Binh sững sờ, anh ta không ngờ rằng một người kiêu ngạo như Chu Trung Phong lại có thể bằng lòng cưới một cô gái nghèo nàn ở nông thôn như thế, thậm chí còn trân trọng như vậy.
Chỉ là anh ta sẽ không nói ra những lời này.
Ai cũng là người thông minh.
“Thật ao ước giống như anh với chị dâu, hai bên đều bằng lòng.”
Bất kể trong lòng nghĩ như thế nào thì cuối cùng anh ta chỉ nói những lời bay bổng ra khỏi miệng.
Nhắc tới Khương Thư Lan, vẻ mặt của Chu Trung Phong cũng trở nên dịu dàng hơn, anh nói: “Cậu tới có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi!”
Quan hệ của anh và Bành Văn Binh cũng không quá thân thiết.
Hai người chỉ là xã giao, nếu nói trắng ra thì thậm chí còn không có quan hệ thân thiết bằng Hứa Vệ Phương.
Anh vẫn như thế, luôn nói thẳng và nói trúng tim đen. Giao lưu với mấy người hay quanh co lòng vòng ân cần như ông Hồ lâu như thế nhưng Chu Trung Phong cũng chẳng học được, hoặc là anh vốn khinh thường điều đó.
Bành Văn Binh bắt đầu lúng túng: “Là như này. Mấy người trẻ tuổi cùng thế hệ trong đại viện nghe nói anh đưa vợ con về nên đã đặt bàn trong quán trà Vương Phủ Tỉnh trước. Mọi người cùng nhau tới tụ họp.”
Chu Trung Phong không hề nghĩ ngợi mà đã từ chối: “Không cần, con của tôi còn nhỏ, không tiện đi ra ngoài.”
Bành Văn Binh lập tức bị lúng túng, anh ta không nghĩ tới tính nết của Chu Trung Phong vẫn giống hệt như trước.
Ngay cả từ chối cũng rất dứt khoát, không hề dây dưa dài dòng chút nào.
“Như này, mọi người đều rất mong chờ anh. Dù sao anh cũng đã rời khỏi đây nhiều năm như thế, nói thế nào thì mọi người cũng rất nhớ anh.”
Bấy giờ mới đúng là cách nói chuyện của phố nhỏ này, quả thật là quanh co lòng vòng.
Chu Trung Phong: “Thay tôi cảm ơn mọi người, nhưng không cần đâu.”
Bành Văn Binh: “…”
Bành Văn Binh nói một loạt lời hay cũng không thể mời Chu Trung Phong đi ra ngoài. Đợi đến khi anh ta vừa mới ra khỏi cửa nhà họ Chu thì đã lập tức bị mấy người trẻ tuổi chờ sẵn vây quanh.
“Nói sao? Chu Trung Phong chịu tới không?”
“Chắc chắn sẽ đi, lúc trước anh ta lạnh lùng tẻ nhạt là vì còn nhỏ, bây giờ đã lập gia đình có con rồi thì chắc hẳn sẽ hiểu đạo đối nhân xử thế hơn. Đám người trẻ tuổi chúng ta dù sao cũng được coi là lực lượng mạnh mẽ của ngõ Mạo Nhi.”
Những lời này hoàn toàn là trát vàng lên mặt mình.
Bành Văn Binh khá lúng túng, anh ta xoa xoa hai tay rồi nói: “Cậu ta nói con còn quá nhỏ nên sẽ không tham gia buổi tụ họp của chúng ta, để chúng ta ăn chơi thoải mái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận