Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 501:

“Bên này đã có anh xử lý.”
Khương Thư Lan nghĩ đến trước đó Lê Lệ Mai còn cố tình để cô đi, cô không khỏi thở dài.
Vì thế cô cũng không nói nữa.
Thấy cô không phản đối, Chu Trung Phong vẫy tay với chiến sĩ nhỏ tuần tra bên ngoài, chiến sĩ nhỏ lập tức chạy tới, cậu ấy cúi chào: “Phó đoàn!”
Chu Trung Phong gật đầu, anh đưa rổ vải qua cho cậu ấy: “Tôi có việc nên phải đến rừng cao su một chuyến, cậu giúp tôi đưa chị dâu cậu về đi.”
“Dạ được, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”
Khương Thư Lan nhìn thoáng qua Chu Trung Phong: “Anh bên kia có chuyện gì thì phải nói với em ngay, bên Lệ Mai mà xảy ra chuyện, anh cũng đừng có gạt em.”
Chu Trung Phong gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Rất nhanh bọn họ đã rời đi, bốn mắt và Hầu Tử cũng đi cùng.
Khương Thư Lan quay đầu nhìn thoáng qua chiến sĩ nhỏ đang cười ngây ngô bên cạnh: “Chị dâu, chị đừng lo lắng, năng lực cá nhân của phó đoàn chúng ta rất mạnh, không gì có thể so sánh được.”
“Có phó đoàn ở đó, mọi chuyện nhất định sẽ được xử lý tốt.”
Mấy chiến sĩ nhỏ này, bọn họ đối với Chu Trung Phong đều là tín nhiệm đến mức ngốc nghếch.
Trong mắt bọn họ, không có chuyện gì mà Chu Trung Phong không giải quyết được.
Khương Thư Lan nghe xong cũng cảm thấy có hơi buồn cười, cô vậy mà không biết, trong mắt mấy chiến sĩ nhỏ, Chu Trung Phong lại có uy tín cao như vậy.
Về đến nhà, Khương Thư Lan cho chiến sĩ nhỏ đã giúp đỡ mình một túi quả vải, nhưng đối phương không nhận, Khương Thư Lan lại nói: “Cầm đi, lần sau tôi còn tìm cậu giúp đỡ nữa.”
Lúc này chiến sĩ nhỏ mới chịu nhận.
Cô vừa tiễn chiến sĩ nhỏ đi, Tiểu Thiết Đản và Lôi Vân Bảo không biết nghe được tiếng gió ở đâu, lúc cô trở lại, bọn nhỏ đã chạy đến nỗi mồ hôi đầy đầu: “Cô, cô.”
Mới không gặp bao lâu, nhiều nhất cũng chỉ có hôm nay không gặp mặt.
Vậy mà hai đứa nhỏ này lại làm như đã nhiều ngày không gặp, cực kỳ thân thiết.
Động tác thu dọn quả vải của Khương Thư Lan ngừng lại, cô đứng lên, sờ sờ phía sau lưng hai đứa nhỏ, quả nhiên giống với tưởng tượng của cô.
Phía sau lưng hai đứa nhỏ đã thấm một mảng lớn mồ hôi: “Mấy đứa thay quần áo trước đi, cô cho phép mấy đứa lau người đấy.”
Tiểu Thiết Đản á một tiếng, cậu bé tò mò ngồi xổm bên cạnh cái rổ mà nhìn: “Cô ơi, đây là cái gì vậy?”
Mỗi trái đều đỏ rực, cậu bé đưa tay sờ soạng thì có hơi bị đâm vào tay.
Dù sao Lôi Vân Bảo cũng là đứa bé lớn lên ở hải đảo, cậu bé lập tức nói: “Cái này mà anh cũng không biết á, đây là quả vải đó!”
“Đúng không cô?” Thấy cháu thông minh chưa, cô mau khen ngợi cháu đi.
Khương Thư Lan không khỏi gật gật đầu, cô véo véo mặt Lôi Vân Bảo: “Tiểu Thiết Đản không biết, bởi vì từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy, còn Tiểu Bảo chúng ta từ nhỏ đã thấy qua, cho nên biết là đúng rồi có phải hay không?”
“Nhưng mà Tiểu Bảo, cháu không thể vì điều đó mà chê cười người khác, cháu có biết không?”
Lôi Vân Bảo nhìn Tiểu Thiết Đản, rồi lại nhìn Khương Thư Lan, một lúc lâu sau, cậu bé mới nói: “Cháu biết rồi.”
Cậu bé vốn tưởng rằng mình thể hiện một phen thì cô sẽ thích mình.
Tiểu Thiết Đản lại xua xua tay thật mạnh: “Không sao không sao, dù gì cháu cũng không biết thật.”
Không thể không nói, bây giờ quan hệ của hai đứa bé này rất tốt, chỉ kém mặc chung một cái quần.
Khương Thư Lan còn chưa mở miệng giảng dạy hai câu, Tiểu Thiết Đản đã không đau lòng hay không vui như cô giảng dạy.
Khương Thư Lan không khỏi cười cười, cô đưa tay vuốt vuốt vành tai của hai đứa nhỏ: “Được rồi, hai đứa đi nhanh đi, xem nước phơi ngoài sân còn nóng hay không? Cô đi tìm quần áo sạch sẽ cho hai đứa, thay xong rồi lại tới đây ăn vải.”
Tiểu Thiết Đản và Lôi Vân Bảo lập tức hoan hô một tiếng.
Bọn nhỏ chạy vào nhà, sờ vào trong chậu nước.
Khương Thư Lan đi đến ngăn tủ trong phòng, cô lấy ra hai cái áo ngắn tay và hai cái quần đùi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận