Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1024:

Tiếp theo, lại cầm cổ tay của Lôi Vân Bảo lên, nhìn đến một mảnh dấu trói màu xanh tím rất rõ ràng kia, thậm chí sợi dây thừng thít chặt cổ tay trắng mềm như ngó sen kia, tạo ra vết thương máu me mơ hồ.
La Ngọc Thu nhíu mày, từ trong ngăn tủ lấy ra khay đựng y tế, lại tìm ra cái nhíp, đầu tiên là gắp ra sợi dây dính vào trong da thịt.
Lại dùng thuốc tím bôi sát khuẩn khử trùng một lần. Cho dù là đang hôn mê, Lôi Vân Bảo cũng bị đau không nhịn được mà nhíu mày.
Cậu bé vốn dĩ rất đẹp trai, dáng vẻ chịu đau như thế khiến người ta không khỏi xót xa thương yêu.
“Ai có thể ra tay nặng như thế với đứa nhỏ này?”
Càng kiểm tra, La Ngọc Thu càng giật mình sợ hãi.
Khương Thư Lan lắc đầu, do dự một lát, cuối cùng vẫn không nói ra là do mẹ của Lôi Vân Bảo, Trần Mỹ Cầm tái phát bệnh tâm thần nên tra tấn cậu bé.
Rốt cuộc chuyện này là chuyện riêng của nhà họ Lôi, cô không nên nói ra...
Nhìn thấy vẻ mặt này của Khương Thư Lan, La Ngọc Thu còn có chuyện gì là không hiểu được.
Cô ấy thông minh mà nên không tiếp tục dò hỏi nữa.
Chỉ nhắc tới tình trạng của Lôi Vân Bảo: “Tôi cảm thấy cậu bé bị dọa sợ không nhẹ, phỏng chừng tới buổi tối, có khả năng sẽ phát sốt. Lát nữa tôi sẽ truyền dịch cho cậu bé, xử lý thủ tục nằm viện, trước hết nằm viện theo dõi hai ngày.”
Dừng một chút, cô ấy nhắc nhở, nói: “Hai ngày này, tạm thời đừng để cậu bé trở về nhà họ Lôi.”
Thấy Khương Thư Lan khó hiểu.
La Ngọc Thu tiếp tục nói: “Đứa trẻ còn nhỏ, trong lòng sẽ sợ hãi nơi gây tổn thương cho nó, lúc này để cậu bé trở về đối mặt với mẹ nó, khổ thân nó.”
Đừng nói là trẻ con, cho dù là người lớn cũng sẽ có bóng ma trong lòng,
Khương Thư Lan ừ một tiếng: “Tôi biết rồi, chờ ra viện tôi sẽ trực tiếp dẫn cháu tạm thời về nhà tôi.”
La Ngọc Thu cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng nghĩ đến Lôi Vân Bảo rất thân thiết với Khương Thư Lan, cô ấy cũng có thể hiểu được.
Cô ấy thu dọn thuốc tím, vặn chặt nắp bình, đưa cho cô: “Buổi tối rửa sát khuẩn một lần cho cậu bé.”
“Đi làm thủ tục nhập viện nội trú cho cậu bé đi, để tôi trông cháu cho.”
Đây là chỗ tốt khi có người quen làm ở bệnh viện.
Khương Thư Lan gật đầu, nhìn thoáng qua Lôi Vân Bảo, trong mắt không giấu được sự lo lắng: “Làm phiền bác sỹ La.”
La Ngọc Thu cười một cái: “Đều là người ở trên một đảo, cần gì phải khách sáo như thế.”
Khương Thư Lan rất mau xử lý xong thủ tục vào viện rồi quay lại, lúc này La Ngọc Thu đã dẫn Lôi Vân Bảo tới phòng bệnh, hơn nữa trên tay Lôi Vân Bảo cũng đã cắm dịch truyền.
Nghe được tiếng động, nhìn cô, nói: “Cậu bé rất nghe lời, lúc cắm dịch truyền cũng không nhíu mày.”
Khương Thư Lan trong lòng nặng nề, không phải cậu bé nghe lời, mà là kim tiêm đâm vào tay không đau bằng lúc bị treo trên xà nhà.
Khương Thư Lan hít sâu một hơi, trong lòng cũng tùy theo xót xa đau đớn, dường như có kim đâm vào người cô vậy.
“Tôi biết rồi, cảm ơn bác sỹ La.”
Chờ La Ngọc Thu đi ra ngoài phòng bệnh, Khương Thư Lan ngồi ở bên cạnh giường bệnh, nhẹ nhàng chạm vào cái trán của Lôi Vân Bảo: “Tiểu Bảo, không sợ, sau này cô sẽ bảo hộ cháu.”
Mà sư trưởng Lôi nghe được tin tức, từ văn phòng chạy tới bệnh viện, vừa mới vào phòng bệnh thì thấy một màn như vậy.
Hốc mắt ông ấy có chút chua xót, ở giây phút này, ông ấy cảm thấy Khương Thư Lan so với mẹ ruột Trần Mỹ Cầm càng giống như một người mẹ hơn.
Sư trưởng Lôi trầm mặc một hồi lâu, sau đó mới đi vào.
Ông ấy nhỏ giọng hỏi: “Cháu tôi thế nào rồi?”
Kỳ thật Khương Thư Lan có chút giận chó đánh mèo, cô nhìn thấy sư trưởng Lôi, trong lòng không khỏi tức giận bừng bừng.
“Chú tự nhìn xem.”
Cô nhẹ nhàng vén chăn, lộ ra cổ tay bị thương ghê người của Lôi Vân Bảo, cổ tay bôi thuốc tím loang lổ, thoạt nhìn càng khiến người sợ hãi.
Sư trưởng Lôi hô hấp dồn dập hơn vài phần.
“Bác sỹ La nói nếu muộn hơn một chút…”
Vế sau, Khương Thư Lan không nói thì sư trưởng Lôi cũng có thể đoán được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận