Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 969:

Hầu Tử và Bốn Mắt đang đứng ở kế bên, nhìn thấy Khương Thư Lan cũng cảm thấy thân quen gần gũi vài phần, mở hàng răng trắng ra: “Chị dâu.”
Khương Thư Lan cũng cảm thấy rất vui vẻ: “Hai người tới rồi à, nhanh lại đây ăn sáng chung đi.”
Hai người chỉ “Ừm” một tiếng, quay sang chào hỏi với ông nội Chu.
Ông nội Chu đang dỗ Nháo Nháo, tính tình của Nháo Nháo rất nóng nảy, không dễ dàng trông nom cho nên từ trước đến nay đều là một tay ông nội Chu phụ trách.
Nghe xong, ông quay sang hai người trẻ rồi gật gật đầu: “Đến rồi thì cứ coi như là nhà mình, đừng có khách sáo.” Giọng điệu rất là ôn hòa.
Hầu Tử và Bốn Mắt gật gật đầu: “Cảm ơn ông nội.”
Thấy khách đã đến, dì Lý nhanh chóng lấy thức ăn sáng hâm sẵn để ở trong nhà bếp ra rồi bưng lên, đều là ba xưởng bánh bao nhỏ, sáu cây dầu cháo quẩy, còn có thêm cháo gà đã được hâm nóng qua, còn có một đĩa sườn, một đĩa dưa muối.
Cực kỳ phong phú đầy đủ.
“Giờ cũng đã quá trưa rồi, bởi vì cơm sáng vừa mới được hâm nóng, tôi còn chưa làm cơm trưa, mọi người cứ ăn cơm sáng trước đã, tôi đi lấy cái chảo ra rồi làm cơm trưa.”
Bữa cơm sáng này, từ sớm, dì Lý đã hâm đi hâm lại hết năm sáu lần rồi.
Chu Trung Phong chỉ “Ừm” một tiếng, dẫn Hầu Tử và Bốn Mắt ngồi xuống: “Làm phiền rồi.”
Lúc này mới bắt đầu ăn uống.
Khương Thư Lan ăn cũng được kha khá rồi, nhưng cô không buông đũa xuống mà cùng mọi người ăn thêm một tí.
Hầu Tử và Bốn Mắt đều là người ăn mạnh, cộng thêm mấy hôm ở trên xe lửa không có được miếng ăn ngon nào.
Cho dù là nhẫn nhịn thì cũng cứ như là một trận cuồng phong quét qua đám mây, ngay cả nồi cháo cũng không dư được bao nhiêu là mấy.
Ăn đến mức sạch sẽ.
Cuối cùng, hai cậu ấy cũng có chút thấy ngại: “Để chúng tôi dọn giúp cho.”
Sao lại để hai cậu ấy thu dọn cơ chứ?
Chu Trung Phong lắc đầu: “Không cần, để tôi dẫn hai cậu đi tắm gội nghỉ ngơi.”
Hầu Tử và Bốn Mắt nhìn nhau, chỉ cảm thấy rằng đoàn trưởng Chu đối xử với bọn họ tốt quá rồi.
Phòng ốc đã được chuẩn bị sẵn từ trước, mùng mền giường chiếu đồ các thứ đều đã được thay xong xuôi gọn gàng sạch sẽ, sau khi dẫn bọn họ qua đó xong, Chu Trung Phong liền nói: “Cứ ngủ ở đây đã, đợi hai cậu tỉnh dậy rồi thì gọi hai người dậy đi ăn nữa.”
Ăn cơm và ngủ, dường như là điều cần thiết nhất của hai cậu ấy ngay lúc này.
Hai cậu ấy cũng không khách sáo gì với Chu Trung Phong, đợi anh rời đi, lại nhẫn nhịn không được mà nhìn nhau một cái, nhất định phải báo đáp đoàn trưởng Chu cho thật tốt.
Đợi anh sắp xếp cho xong việc của Hầu Tử cùng Bốn Mắt, lúc này mới đi đến phòng khách.
Khương Thư Lan khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi tí, nằm trên ghế dài phơi nắng, hai đứa trẻ đã giao cho ông bà trông coi.
Nghe thấy tiếng bước chân, cô cũng không ngẩng đầu lên, giọng điệu lười nhác mà nói: “Hàng hóa đều được chuyển hết cả chưa?”
Cô còn không biết việc hàng hóa bị thu giữ lại.
Chu Trung Phong có ý muốn giấu cô, ông bà nội Chu cũng thế, giữ mồm miệng, mắc công lại khiến cho Thư Lan phải nhọc lòng.
Chu Trung Phong chỉ “Ừm” một tiếng, rất tự nhiên mà đi đến bên Khương Thư Lan bóp vai giúp cô: “Chuyển đi hết rồi, đồng chí Hồ nói chiều nay sẽ để người bên khoa tài vụ ở xưởng cán thép kết sổ.”
Khương Thư Lan tối đến đều phải bồng bế con, cho con bú, một hồi lâu, cả vai đều ê ẩm hết cả.
Cũng là việc mát xa đơn giản như thế giúp cô thư giãn đôi chút.
Khương Thư Lan chỉ cảm thấy Chu Trung Phong ấn rất thoải mái, cộng thêm ánh nắng trời vào đầu mùa xuân, mạnh hơn so với ánh mặt trời của mùa đông một tí, toàn thân cô cũng thấy hơi lười nhác, mê man muốn đi ngủ.
Chu Trung Phong thấy cô ngủ rồi, anh đi vào trong lấy tấm chăn đấp lên cho cô.
Lúc này mới rảnh rỗi đi nói sơ qua tình huống với ông bà nội.
“Thằng oắt con nhà họ Bành, rảnh rỗi nên gây chuyện sao?”
Không thể không nói, gừng càng già càng cay, ông nội Chu đã ngay lập tức hỏi ra được mấu chốt của vấn đề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận