Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 726:

Ước chừng một ngàn cân rong biển, 500 cân tảo tía được máy kéo chuyển vào.
Đưa vào đồ biển nhà xưởng, nhà xưởng không tính là lớn, chỉ có 300 mét vuông, nhưng kho hàng và sân bên ngoài lại cực lớn.
Việc quan trọng nhất của hải sản là phơi.
Hầu hết thời gian chúng đều được phơi bên ngoài sân.
Nhóm nhân công mới tuyển vào đều là người có kinh nghiệm, hơn nữa đa phần đều là người địa phương của hải đảo.
Đối với kỹ năng phơi rong biển này, cơ bản là họ đều làm được.
Đầu tiên là rửa rong biển sạch sẽ, sau đó mang ra ngoài sân phơi trên sào, phơi dưới nắng gắt, trên cơ bản một ngày là có thể thu hoạch.
Mà bên ngoài sân phơi cũng chia làm nhiều loại, có dây thép treo ngược để phơi rong biển.
Có lưới sắt treo giữa không trung như lưới đánh cá, đây là chỗ phơi bạch tuộc và tôm bào ngư,...
Nhóm công nhân chìm vào sự bận bịu của công việc.
Mà bên ngoài, tư lệnh Cao, sư trưởng Lôi và lãnh đạo nổi tiếng trên hải đảo đều tới ba nhà máy này để thị sát.
Bọn họ không làm kịch bản hành sự gì cả, cũng không tiến hành cắt băng lúc khởi công.
Chỉ là tới xem xét tình hình vận hành của nhà máy.
Xem qua nhà máy sản xuất hải sản khô, nhóm công nhân bận rộn ai cũng mồ hôi đầy đầu, nhưng trên mặt lại tràn đầy nụ cười tươi rói.
Đó là những cảm xúc thực sự thành tâm.
Đại đa số nhóm công nhân này là phụ nữ, ở nhà bọn họ ngửa tay đòi tiền, bị chồng và nhà chồng khinh thường. Nhưng lần nhà máy bộ đội chiêu công này, phụ nữ lại nhận lời mời nhiều hơn đàn ông.
Lúc bọn họ nhận lời mời, có thể cảm nhận rõ được sự thay đổi của người bên nhà chồng.
Từ mẹ chồng đến chồng, không hề la lên hét xuống như trước nữa, mà có vẻ có chút khách khí và tôn trọng hơn.
Đã có thể kiếm tiền, lại còn đạt được sự tôn trọng của người nhà, đối với các cô ấy mà nói, trên đời này không còn chuyện gì tốt hơn chuyện này.
Sư trưởng Lôi xem xong phải gật đầu: "Chú thấy nhóm công nhân này không tồi đó.”
Trên đầu đều đội mũ che kín tóc, hơn nữa tinh thần cũng không tồi, không thấy họ cố kéo dài công việc, ai nấy cũng vô cùng nhiệt tình.
Chu Trung Phong vô thức nhìn về phía chính ủy Tống.
Chính ủy Tống lập tức hiểu ngay, hắn ta đi theo nói: "Công nhân có vẻ là trăm dặm mới tìm được một sự lựa chọn, lúc ấy có hơn một ngàn người báo danh, bọn cháu chỉ nhận trước một trăm người.”
“Những người này không dễ có được công việc, tất nhiên là quý trọng rồi.”
Tư lệnh Cao nói: "Đội mũ này vào được đó, đề phòng người ta nói chúng ta không sạch sẽ.”
Tóc rất dễ bị rơi vào.
Lúc này đây Chu Trung Phong mở miệng: "Mũ là do Thư Lan nhà cháu đề nghị đó, phía sau mũ còn có thể điều chỉnh được.”
Giọng điệu anh rất bình tĩnh, như chỉ trần thuật lại một sự thật. Nhưng lại làm một hàng mười mấy miệng người vô thức nhìn về phía này.
Dù như nào cũng không giấu được con dao trong những ánh mắt kia.
Tư lệnh Cao nói: "Đoàn trưởng Chu, vợ của cháu Khương Thư Lan quả thật rất thông minh.”
Những việc không đáng kể này mà cũng có thể chú ý tới.
Chu Trung Phong ho nhẹ một tiếng, sắc mặt không thay đổi, nhưng lại giấu không được vẻ kiêu ngạo: "Vâng, cô ấy thông minh hơn cháu.”
Mọi người: "…”
Rõ ràng là tới khảo sát công tác, kết quả lại bị ép ăn cơm chó.
Sư trưởng Lôi không chịu được liền cắt lời: "Được rồi, cháu báo cáo tình hình hàng hoá nhà máy hải sản khô đi.”
Nếu còn tiếp tục, ông ấy nghĩ buổi khảo sát này sẽ trở thành tiệc trà cá nhân của Chu Trung Phong mất.
Ừ! Cái kiểu chuyên môn khen vợ này thì khỏi phải bàn tới.
Chu Trung Phong nhanh chóng vào trạng thái: "Hàng hải sản đầu tiên là một ngàn cân rong biển, 500 cân tảo tía, tính toán trước để nhóm công nhân luyện tập, phơi trước một ít rong biển và tảo tía, hai loại này là loại rẻ nhất trong các loại hải sản, lỡ đâu thất bại thì chi phí sẽ bớt đi một ít.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận