Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 237:

Khương Thư Lan nghiêm túc gật đầu, tỏ vẻ là mình đã nhớ rất kỹ rồi.
Sò ánh trăng rất đẹp, trắng trẻo nhãn nhụi, giống hệt như ánh trăng sáng trên bầu trời đêm vậy.
Lúc Khương Thư Lan quan sát sò ánh trăng, Miêu Hồng Vân ở bên cạnh lại kêu lên mấy tiếng, chị ấy xoay người nhìn xuống, lấy ra được dưới lòng bàn chân một miếng thịt mềm mềm, chị ấy lập tức nhặt lên.
Sự chú ý của Khương Thư Lan nhất thời bị dời đi.
“Con sò này rõ ràng là chết rồi mà, sao phải nhặt lên như vậy?”
Rõ ràng chỉ còn thịt, thậm chí không còn được ở lại với vỏ nữa.
Miêu Hồng Vân cười cười: “Đợi chị biến hóa lại thành hải sản cho em xem.”
Sau đó chị ấy nắm lấy con sò mà vẫy vẫy liên tục, ngay sau đó, từ bên trong con sò lộ ra thứ gì đó màu trắng, rơi trên bờ cát, thân hình nó co rụt lại, vô số móng vuốt bắt đầu chìm nổi ở trên bờ cát, phun ra toàn là mực và cát.
Mực bị phun ra có màu đen, bị phun đi rất xa khiến cho cả một mảng cát màu vàng cũng hóa thành màu đen.
Khương Thư Lan: “!!!”
Đôi mắt hạnh của cô trợn to, cô chưa từng thấy qua thứ này, thứ xương mềm nhiều móng vuốt này là cái gì vậy?
Thấy Khương Thư Lan đang tò mò, Miêu Hồng Vân đợi cho bạch tuộc phun hết mực ra rồi, lúc này mới nhặt bạch tuộc lên.
“Đây là bạch tuộc, thịt rất ngon, bạch tuộc xào với tiêu xanh là món chị thích nhất.”
Dừng một lúc, chị ấy đưa bạch tuộc qua cho Khương Thư Lan: “Em sờ thử chút đi, người ở đảo này thích nhất là sau khi nướng xong bạch tuộc rồi sẽ chấm với giấm chua để ăn, rất tươi ngon, chỉ là chị thấy không quen cho lắm.”
Đây là lần đầu tiên Khương Thư Lan nhìn thấy bạch tuộc.
Cô nâng tay lên sờ vào, cái cảm giác dinh dính, vừa sờ vào cái râu bạch tuộc đã thuận thế quấn lấy tay cô cảm thấy vô cùng lạnh.
Điều này khiến cho nơi mà cô chạm vào bạch tuộc, từ ngón trỏ của bàn tay cho đến tận cánh tay nổi hết lên cả một tầng da gà.
Thứ này mềm quá.
Khương Thư Lan rụt tay lại, dùng sức chà sát lau lau tay.
Cố gắng loại bỏ cảm giác vừa trơn vừa dính này ở tay đi.
Miêu Hồng Vân nhịn không được mà nở nụ cười: “Em lần đầu tiên sờ vào nó nên cảm thấy chưa quen, đợi em đi biển bắt hải sản nhiều rồi sẽ biết bạch tuộc là thứ rất tốt.”
Khương Thư Lan hít thở sâu một hơi, cô gật gật đầu.
Sau đó tiếp tục đi theo bọn họ về phía Đông, vừa đi vừa nhặt hải sản.
Đi dọc đường như vậy, tuy Khương Thư Lan là người bên ngoài tới, nhưng vẫn kiếm được chút ít hải sản.
Chỉ là ngoài ốc mắt mèo mới nhặt được ra, những loại khác vì tốc độ của cô quá chậm đợi cúi xuống thì ốc mắt mèo đã chạy mất.
Nhưng dù như vậy thì Khương Thư Lan cũng đã rất thỏa mãn rồi.
Bọn họ đi dọc bờ biển về phía Đông, đợi đến gần rồi Khương Thư Lan mới phát hiện, phía Đông này rất khác biệt với bờ cát phía trước, chính là có rất nhiều đá ngầm.
Đá ngầm sắc bén, không có lấy một ngọn cỏ nào mọc xung quanh.
Trước mắt nhìn qua thì không có thứ gì màu xanh biếc hết.
Thậm chí đến cả cỏ dại cũng không được dài.
Điều này khiến cho Khương Thư Lan không khỏi cảm khái, thiên nhiên đúng là rất kỳ lạ, ở vùng Đông Bắc quê cô, khắp nơi toàn là núi non cây cỏ.
Cho dù là mùa đông tuyết rơi đầy trời, dưới lớp tuyết vẫn đầy những rặng cỏ xanh biếc.
Mà bờ biển lớn như vậy, có vị trí rộng lớn như thế, vậy mà đến cả một gốc cỏ màu xanh biếc cũng không có.
Thấy Khương Thư Lan tò mò khó hiểu, Miêu Hồng Vân đã từng đọc qua sách liền giải thích.
“Đây là vấn đề về địa lý, nước biển có chứa kiềm nên độ mặn cực cao, loại đá ngầm này, mỗi ngày bị nước biển đập vào không biết bao nhiêu lần, cho dù là cỏ dại ương ngạnh đến đâu cũng không sống được ở đây.”
Khương Thư Lan nghiêm túc lắng nghe rồi gật gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận