Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 312:

Lúc hai đứa nhỏ nhận ra có gì đó không đúng, kỳ thật là đã định lẻn ra ngoài để trốn khỏi đó luôn.
Nhưng nghe thấy một câu mệnh lệnh của Khương Thư Lan thì lập tức dừng lại.
Hai đứa nhỏ rón ra rón rén mà đứng ở cửa, mở miệng định biện minh cho mình: “Cô à, cô bị bệnh, bọn cháu chỉ muốn cô bồi bổ cơ thể cho tốt thôi.”
Như vậy thì có vấn đề gì sao?
Đương nhiên là không có vấn đề gì rồi.
“Cô bị ốm phải ăn uống bồi bổ cơ thể, nhưng cũng không đến mức cần hai đứa phải đi trộm đồ về như vậy.”
Khương Thư Lan hít thở sâu một hơi: “Lý do hai đứa muốn làm như vậy là vì muốn tốt cho cô, nhưng mà....” Cô lập tức chuyển chủ đề, đưa mắt nhìn chằm chằm vào hai đứa nhỏ: “Hai đứa cảm thấy đi trộm đồ như vậy có đúng hay không?”
Nghe được lời này, hai đứa nhỏ đều im lặng không nói gì.
Sau đó đồng loạt thấp giọng nói: “Đi trộm đồ là không đúng.”
Lôi Vân Bảo mở to hai mắt: “Nhưng mà, cô à, cô đang bị ốm mà.”
“Hơn nữa, bọn cháu cũng không có trộm của người ngoài, chỉ trộm đồ của người nhà thôi.”
Cậu bé trộm đồ của chính nhà mình cũng có thể bị tính là trộm đồ sao?
Nhiều nhất cũng chỉ có thể bị gọi là lấy đi thôi.
Khương Thư Lan biết rõ, hai đứa nhỏ này hiện tại đang trong khoảng thời gian của việc học tập và suy nghĩ đúng đắn căn bản nhất, những thời điểm như thế này đây, hoàn toàn không thể bênh vực nuông chiều bọn chúng được.
Cô hỏi lại: “Vậy lúc cháu lấy đồ của nhà mình, đã nói câu nào với người nhà chưa?”
“Chưa ạ....” Giọng nói lập tức yếu đi mấy phần.
“Không hỏi trước khi lấy thì chính là ăn trộm.”
“Đạo lý này chẳng nhẽ còn phải để cô dạy hai đứa sao? Dù lấy cớ là gì, lý do là gì thì trộm chính là trộm, lấy lý do gì đi chăng nữa thì cũng không thể giải thích được.”
Hai đứa nhỏ nháy mắt bắt đầu lo lắng, nhìn xuống gót chân mình.
“Nếu như cô trộm mất chiếc súng đồ chơi mà hai đứa yêu thích nhất đi, đưa cho những bạn nhỏ khác, vậy hai đứa nói xem hành vi đó được gọi là gì?”
“Là trộm ạ...” Tiểu Thiết Đản vừa dứt lời. Lôi Vân bảo đã lập tức phản bác: “Không phải đâu cô! Đồ chơi của bọn cháu, cô muốn lấy thì cứ lấy đi, bạn nhỏ mà cô định cho mượn đồ chơi kia chắc chắn là rất đáng yêu, vậy nên đây đâu thể coi là trộm được? Đây nhiều nhất cũng chỉ coi là tặng quà thôi.”
Giống như việc bọn họ định tặng gà mái cho cô vậy.
“Cô à, cô thương bọn cháu như thế, cô nỡ lòng mắng mỏ bọn cháu sao?”
Không thể không nói, Lôi Vân Bảo thực sự rất biết cách ăn nói lấy lòng người, nói ra mấy lời này, nếu không phải Khương Thư Lan tỉnh táo thì thiếu chút nữa đã bị cậu bé dụ được rồi.
“Thương hai đứa so với mắng hai đứa thì không có gì khác nhau hết.”
“Hai đứa đã làm sai thì đương nhiên phải bị mắng, đi trộm đồ như vậy thì đương nhiên phải bị đánh.”
“Hai đứa mau đưa tay ra.”
Nếu như nói đạo lý mà không thông thì chỉ có thể thực hành biện pháp gia truyền.
Lúc này đây hai đứa nhỏ quay mặt qua nhìn nhau: “Bọn cháu đang cầm gà, không thể đưa tay ra được ạ.”
Lôi Vân Bảo lui ra phía sau từng bước, giấu con gà mà mình mang tới ra sau lưng.
Tiểu Thiết Đản nhìn sang bên này, rồi lại nhìn sang bên kia, cuối cùng chủ động đi về phía trước từng bước, vươn cánh tay nhỏ bé của mình ra: “Cô à, cháu sai rồi.”
Trộm đồ là không đúng.
Ngay từ ban đầu cậu bé đã biết là không đúng rồi, nhưng lại nghĩ đến cô mình đang bị ốm, đúng là nên bồi bổ cho nhanh khỏe.
Thấy Tiểu Thiết Đản làm gương như vậy, Lôi Vân Bảo lập tức trừng lớn mắt: “Thiết Đản à, sao anh lại nhận sai như vậy?!”
Thật là không có nghĩa khí chút nào.
Thiết Đản nói: “Làm sai thì nên bị phạt.”
Lúc này, Lôi Vân Bảo không thể nói thành lời nữa, cậu bé muốn chạy khỏi đó, cậu bé muốn trốn tránh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận