Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 289:

Chu Trung Phong không nghĩ ra được nếu như Lôi Vân Bảo cùng với Tiểu Thiết Đản không thúc giục anh lên núi đón Khương Thư Lan thì sẽ có chuyện gì xảy ra.
Cho dù là muộn chỉ một giây, chuyện không may xảy ra đều khiến cho anh không thể chấp nhận được.
Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh Khương Thư Lan bị con sói lớn cắn xé, cũng đủ khiến cho người ta mất hết đi can đảm rồi.
Đề nghị này của Chu Trung Phong đều chiếm được sự đồng ý của mọi người.
“Đúng là nên thành lập đội tiêu diệt sói, lên núi không chỉ có người nhà của chúng ta, mà còn có những cư dân ở trên đảo nữa.”
Giữ cho bọn sói sống được ngày nào là ngày đó vẫn còn có tai họa ngầm ở trên đảo, cũng có nghĩa là an toàn của mọi người vẫn sẽ bị uy hiếp.
Nhưng đội trưởng Triệu đột nhiên hỏi một câu: “Người tốt cùng với sói sẽ không xuất hiện cùng nhau, sao đột nhiên sói lại xuất hiện ở đây mà tấn công con người như vậy được?”
Lời này nói ra, tất cả nữ đồng chí có mặt ở đó đều theo bản năng mà đưa mắt qua nhìn Từ Mĩ Kiều.
Việc này khiến cho đội trưởng Triệu không khỏi chột dạ, lẽ nào sói là do người vợ vẫn luôn khiến hắn ta phải kiêu ngạo kia dẫn tới sao?
“Mĩ Kiều, em mau nói đi.”
Từ Mĩ Kiều có thể nói gì được đây?
Chẳng lẽ lại nói cô ta vì muốn chiếm chỗ tốt của Khương Thư Lan nên cố ý dẫn mọi người đi tới phía Tây.
Kết quả lại gặp phải sói như vậy?
Lời này chắc chắn là không thể nói ra được rồi.
Vương Thủy Hương lại không có chút băn khoăn nào, tính tình chị ấy từ trước đến nay vẫn luôn thẳng thắn như vậy: “Bọn tôi gặp phải chuyện như thế còn không phải do Từ Mĩ Kiều gây ra sao, nếu không phải vì Từ Mĩ Kiều, Đinh Ngọc Phượng cùng với Tiêu Ái Kính dẫn sói tới, chúng tôi căn bản sẽ không gặp phải chuyện xui rủi này.”
“Từ Mĩ Kiều không những dẫn sói tới, cô ta còn cố tình kéo tay Thư Lan, khiến cho Thư Lan ngã xuống, nếu không nhờ có phó đoàn Chu xuất hiện đúng lúc, sợ là Thư Lan sẽ trực tiếp rơi vào miệng sói mất.”
Hai ba câu đã giải thích được rõ ràng mọi chuyện.
Chỉ là doanh trưởng Lý ở bên cạnh kịch liệt nháy mắt với Vương Thủy Hương, Vương Thủy Hương cũng trực tiếp trừng mắt lại: “Sao? Em có nói gì sai đâu, Vương Thủy Hương em mà nói sai nửa lời thì sét sẽ đánh chết em ngay lập tức.”
Doanh trưởng Lý nhíu mày, bỏ đi, người vợ sư tử hà đông này.
Năm đó còn không phải vì tính tình chị ấy ghê gớm nên mới cưới về sao?
Bây giờ còn có thể làm gì được đây? Phải chịu đựng thôi.
Đội trưởng Triệu ở bên cạnh sau khi nghe được mấy lời của Vương Thủy Hương, cả người đều vô cùng tức giận: “Từ Mĩ Kiều, chuyện lớn như vậy đều là do em gây ra sao?”
Từ Mĩ Kiều bị mắng đến ủy khuất, cô ta cúi đầu: “Lão Triệu, em cũng là người bị hại thôi mà!”
“Bị hại cái gì mà bị hại, tôi đây thực sự hận không thể lấy súng để bắn cô luôn.” Đội trưởng Triệu thở hổn hển: “Cô còn là người đầu têu mọi người nữa? Cô tự mình giác ngộ lại đi! Từ Mĩ Kiều, cô có biết được đây chính là hại người hay không hả?”
“Hôm nay nếu như có ai xảy ra chuyện gì, tôi nói cho cô biết, cô nhất định sẽ không thoát được đâu.”
Không chỉ có cô ta không thoát được, đến cả hắn ta cũng khó mà sống yên được.
Từ Mĩ Kiều cũng nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Ngay từ đầu cô ta chỉ là muốn tranh thứ tốt ở trên núi với Khương Thư Lan mà thôi, nhưng hoàn toàn không ngờ được rằng sẽ gặp phải bầy sói này, hơn nữa lại dẫn bầy sói tới bên người Khương Thư Lan nữa.
Thậm chí còn suýt nữa đoạt mất mạng của Khương Thư Lan.
Nếu như nói là cô ta cố tình thì những thứ sau đó đều là sự thật hết.
“Lão Triệu à, anh nghe em nói đã, chuyện này em cũng bị hại mà thôi!”
“Cô quay về mà nói với chính ủy Tống.” Dừng một lúc, đội trưởng Triệu đưa mắt qua nhìn chằm chằm Tiêu Ái Kính: “Còn có đồng chí Tiêu nữa, cô quay về mà tự mình ngẫm lại xem nên báo cáo với chính ủy Tống như thế nào đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận