Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 258:

Bốn mắt thấy Khương Thư Lan đang nhiều cảm xúc, lập tức im miệng không nói nữa, cùng nhanh chóng làm cho xong việc với viên cảnh vệ.
Một người dắt xe đạp, một người đem máy may đặt lên sau xe, mượn được của bưu cục một cái dây thừng, trực tiếp buộc chặt máy may vào xe đạp, bảo đảm đi trên đường sẽ không bị rơi xuống.
Một người thì cho máy phát thanh vào trụ xe phía trước, lấy dây thừng buộc lại, chiều dài của máy phát thanh cũng vừa vặn ngang bằng với trụ xe ở phía trước.
Đợi sau khi buộc lại hết rồi, bốn mắt cùng với viên cảnh vệ Tiểu Trương tranh nhau: “Tôi đạp về nhé?”
“Tôi có kỹ thuật hơn, để tôi đạp về.”
Thời này xe đạp quả thực là thứ đồ rất hiếm.
Cuối cùng, cảnh vệ Trương liền nghĩ nghĩ: “Bỏ đi, cậu đạp đi, tôi chỉ biết lái ca-nô, nhỡ đạp xe không cẩn thận bị ngã mất không phải sẽ đau lòng chết sao!”
Tiền xe đạp cùng với số đồ trên đó ước tính phải đến cả trăm đồng!
Bán cả cậu ấy đi còn không đủ để trả.
Việc này khiến bốn mắt không khỏi ngạc nhiên, nghĩ gì đó rồi nói với Khương Thư Lan: “Chị, chị yên tâm, em ở đây thì đồ ở đây, em không ở đây thì đồ cũng vẫn sẽ ở đây.”
“Cam đoan đồ đạc đều sẽ được chuyển gọn lẹ về nhà.”
Khương Thư Lan nghĩ nghĩ rồi dặn dò một câu: “Nhớ chú ý an toàn nhé.”
Đồ mất có thể mua, người mất rồi không thể lấy lại được.
Bốn mắt chợt cười, lộ ra hàm răng trắng.
Bốn mắt đạp xe chuyển đồ về ở phía trước, mấy người Khương Thư Lan đi theo phía sau, vì đối phương đạp xe khá chậm nên vẫn có thể đi theo được.
Chỉ là dọc đường đi, xe đạp cùng với máy may và máy phát thanh không khỏi khiến cho mọi người trên đảo phải trầm trồ.
Mấy người vợ quân nhân đều đi ra xem, đều đồng loạt lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ.
Phải biết rằng, thứ thu hút nhất ở trên đảo này chính là máy may và máy phát thanh, về phần xe đạp kia thì lại càng hiếm lạ.
Vì vấn đề giao thông trên đảo nên đồ gì được bán ra cũng đắt, có máy may thì có thể làm được quần áo cho nhà, như vậy có thể tiết kiệm được không biết bao nhiêu tiền.
Còn có máy phát thanh, phương thức giải trí ở trên đảo có rất nhiều, máy phát thanh coi như cũng là một trong số đó.
Nhà ai mà có một chiếc máy phát thanh đi ra khỏi cửa sống lưng sẽ thẳng vô cùng, máy phát thanh thực sự rất đắt.
Người mua được những thứ đó cũng rất giàu.
Về phần xe đạp thì lại càng không phải nói, trên đảo rất lớn, mỗi lần ra ngoài đều phải đi một đoạn dài.
Nếu có chiếc xe đạp như vậy thì có thể bớt được rất nhiều việc.
Tới cung tiêu xã để mua đồ cũng phải tốn đến một tiếng, có xe đạp thì chỉ phải đi trong vòng mười lăm phút. Đây quả thực chính là phương thức xuất hành tốt nhất.
Vì vậy bốn mắt đang đạp xe đạp trên đường lập tức trở thành nhân vật sáng chói nhất.
Có người cẩn thận nhìn thấy Khương Thư Lan ở phía sau, trong lòng nhất thời có chút suy đoán ra được, hỏi một câu: “Tiểu Khương, đây là đồ nhà cô sao?”
Người vừa hỏi là Đinh Ngọc Phượng, đã từng qua nhà Khương Thư Lan để ăn cơm.
Khương Thư Lan cũng nhận ra được cô ấy, cô gật đầu: “Đúng vậy.”
Đinh Ngọc Phượng ở bên cạnh tặc lưỡi: “Đây chắc không phải là mua trên hải đảo mà là được gửi tới từ bên ngoài đúng không?”
Nếu trên đảo có xe đạp, máy may, máy phát thanh thì sớm đã bị người ta tranh nhau mua rồi. Làm gì đến lượt của Khương Thư Lan được chứ!
Đây đều là dựa vào đồ mà xếp cấp bậc.
Khương Thư Lan lại gật đầu: “Là gửi tới từ bên ngoài.”
Đinh Ngọc Phượng hỏi tiếp: “Chồng em gửi sao?”
Khương Thư Lan: “Là cha mẹ em gửi tới.” Dứt lời, trong lòng nghĩ muốn nói qua với Đinh Ngọc Phượng, cô nói thẳng: “Chị Ngọc Phượng, em phải về để mở cửa cho bốn mắt, phải đi trước mấy bước.”
Đinh Ngọc Phượng xua tay: “Vậy em mau đi đi!”
Đợi sau khi Khương Thư Lan đi rồi, những người phía nhau như phát cuồng.
“Hình như là tứ đại kiện thì phải? Vậy thì Khương Thư Lan sẽ có cả đồng hồ chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận