Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 242:

Hôm nay nếu không mang đủ đồ về thì thực sự quá xui xẻo rồi.
Việc này khiến Miêu Hồng Vân cũng nhịn không được mà ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực, cảm thấy ý kiến này của Vương Thủy Hương rất hay.
Khương Thư Lan không chút do dự lập tức gọi hai đứa nhỏ qua chỗ cô.
Nuôi đứa nhỏ suốt bao ngày qua, không phải lúc này đây chính là lúc để chúng phát huy tác dụng của mình sao?
“Cô, dì xinh đẹp đang tìm cháu sao?”
Hai đứa nhỏ đầu đổ đầy mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn vì nóng mà đỏ lên, Lôi Vân Bảo trực tiếp cởi áo ra, trên tay cầm đầy ốc mắt mèo.
Đây là vì vội quá nên chưa có nơi để đặt ốc mắt mèo vào sao?
Vào vấn đề chính cái đã.
Khương Thư Lan lau mồ hôi cho hai đứa nhỏ, sau đó mới nói: “Cô muốn nhờ hai đứa một việc này!”
Hai đứa nhỏ theo bản năng mà ưỡn thẳng ngực: “Cô, dì xinh đẹp cứ nói đi!”
Chỉ cần bọn họ có thể làm được thì lên núi xuống biển bọn họ cũng đều sẽ làm hết!
“Mấy đứa xem, cô với mấy thím đây đi biển bắt hải sản không đủ chỗ để đựng đồ nữa, hiện tại đang cần có thêm hai cái rổ, hai đứa có thể quay về nhờ anh Đại Nhạc với chị Nhị Nhạc kêu bọn họ mang hai cái rổ qua đây có được không?”
“Hai đứa vốn là người dẫn đường mà, có nhớ đường không? Có thể làm được hay không?”
Lôi Vân Bảo theo bản năng mà đứng thẳng người lên, thân thể nhỏ đầy hiên ngang mà nói: “Báo cáo lãnh đạo, cam đoan sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ!”
Tiểu Thiết Đản thì nói: “Cô, cô quên rồi sao, cô mới là người mù đường chứ không phải cháu!”
Cậu bé là một trong những người có trí nhớ tốt nhất của nhà họ Khương, đường nào cũng chỉ cần đi qua một lần là có thể nhớ được ngay.
Đường đi đến biển vừa rồi đi cùng Khương Thư Lan, lúc này cậu bé cũng đã nhớ rất kỹ.
“Tốt lắm, lần này cô sẽ giao nhiệm vụ cho hai đứa, có thể được ăn bào ngư nhiều hay ít đều dựa vào hai đứa hết đó!” Sau đó cô chuyển chủ đề: “Nhưng mà, không được phép đến quá gần biển, lúc sóng biển đánh lên rất dễ gặp nguy hiểm.”
“Hai đứa có thể nguyên vẹn trở về, nguyên vẹn quay lại đây để giúp cho cô được hay không?”
Lời này nói ra, hai đứa nhỏ đồng loạt kêu lên: “Không thành vấn đề ạ!”
“Cô, dì xinh đẹp, đợi bọn cháu tới giúp cô nhé!”
Bọn họ cũng không có ngốc, lúc trước khi Lôi Vân Bảo định đi ra sát bờ biển nơi có sóng biển đánh vào, Tiểu Thiết Đản đã túm cậu bé lại.
Nếu nói Lôi Vân Bảo là người có tứ chi rất phát triển thì Tiểu Thiết Đản lại là người có đầu óc rất nhanh nhạy.
Cho dù tuổi tác cậu bé vẫn còn rất nhỏ, nhưng con người đã thành thục hơn tuổi thật rất nhiều.
Đợi đến khi hai đứa nhỏ hùng dũng hiên ngang rời đi rồi.
Khương Thư Lan vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Vương Thủy Hương và Miêu Hồng Vân hai người đang dùng ánh mắt kỳ lạ mà nhìn chằm chằm cô.
Khương Thư Lan theo bản năng đưa tay lên sờ mặt mình: “Sao lại nhìn em? Trên mặt em có gì sao?” Cô vừa cậy được kha khá hàu, vừa sờ lên mặt đã dính đầy vết bẩn, chỗ trắng chỗ đen.
Vương Thủy Hương cười phụt một tiếng, nhịn không được mà cảm thán: “Thư Lan, em cũng biết dạy dỗ trẻ con thật.”
Đứa nhỏ bị sai bảo như vậy, không những không chút phản kháng hay có vẻ gì là bất mãn, khiến bọn họ nghĩ cô và dì xinh đẹp rất yếu đuối.
Chắc chắn đang cần bọn họ giúp đỡ.
Miêu Hồng Vân cũng nói theo: “Thư Lan, em rất thích hợp để làm cô giáo chuyên đi dạy trẻ con đó.”
Đứa nhỏ Lôi Vân Bảo kia nghịch ngợm đến như vậy mà cũng có thể được Khương Thư Lan thu phục gọn trong lòng bàn tay.
Khương Thư Lan chỉ cười mà không trả lời, công việc ở trên đảo vốn không dễ kiếm, chưa nói đến giáo viên, đến cả công việc người bán hàng trong cung tiêu xã, năm vị trí đều bị người ta tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán.
Về phần làm giáo viên có thể được ngồi trong văn phòng thì lại càng không cần phải nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận