Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 549:

Hai ngày sau, bọn họ tìm được một khách sạn, dùng chứng minh nghỉ phép của quân đội cùng với giấy kết hôn, lúc này mới có thể thuận tiện mà tiến vào.
Khương Thư Lan không thể không thừa nhận, những ngày không phải dẫn theo mấy đứa nhỏ thực sự rất thoải mái.
Việc đầu tiên mà Chu Trung Phong cùng với Khương Thư Lan làm chính là đi hội chợ, mua được ở đó không ít hải sản, còn có tôm phơi nắng, phân ra làm mấy loại, một loại là tôm nhỏ, còn có một loại là tôm khô cùng với tôm trúc lễ.
Màu đỏ cam, cháy xem xém, mỗi con ước chừng to bằng cả bàn tay của người trưởng thành.
Còn có đồ khô với rong biển, còn có một ít sò điệp khô.
Những thứ này ở phía Nam có giá vô cùng rẻ, nhưng đến phương Bắc lại cực kỳ đắt, hơn nữa phía Bắc cũng rất ít khi có thể ăn được những loại hải sản như vậy.
Khương Thư Lan đương nhiên không thể bỏ qua được rồi, phụ nữ đều có hứng thú mua sắm mãnh liệt, cô cũng không phải ngoại lệ.
Mỗi một loại hải sản đều mua mấy phần.
Một phần gửi đến thủ đô cho ông bà nội, một phần gửi về Tây Bắc cho cha mẹ chồng, một phần gửi về Đông Bắc cho cha mẹ mình.
Mấy loại hải sản này có thể cung cấp thêm ít i ốt cho mọi người, nhất là người già, còn có thể giúp phòng bệnh bướu cổ, Khương Thư Lan tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Lại cầm phiếu công nghiệp mà lần trước cha mẹ chồng gửi tới để đi tới lầu bách hóa xem qua.
Không thể không nói, lầu bách hóa ở Dương thành thực sự rất lớn, cũng có đầy đủ các loại hàng.
Hơn nữa Khương Thư Lan sau khi đi dạo một vòng liền phát hiện, vải dệt thời thượng hơn ở phía Đông Bắc bọn họ rất nhiều.
Dựa vào loại vải nhung tim đèn này mà nói, giá cả ở Dương thành này chưa bằng một nửa giá ở Đông Bắc bọn họ.
Khương Thư Lan xem rồi sờ vải xong thì mạnh dạn vung tiền mua, trước tiên thì mua ba cuộn vải tim đèn, một cuộn màu chàm, một cuộn màu nghệ, còn có một cuộn màu đen.
“Số vải này gửi cho ông bà một cuộn, cho cha mẹ anh một cuộn, còn có cho cha mẹ em một cuộn nữa, phía bên phương Bắc rất lạnh, có vải tim đèn này để làm áo bông là thoáng khí nhất.”
Chu Trung Phong không quá hứng thú với những thứ này, đều là nghe theo Khương Thư Lan hết.
“Được đó.”
“Vậy còn em thì sao? Không đi mua gì cho mình hả?”
Dọc đường đi đều chỉ đi mua cho cha mẹ anh, còn mua cho ông bà nội nữa.
Khương Thư Lan nhịn không được mà nở nụ cười, chỉ vào chiếc váy đỏ bên trong tủ thủy tinh: “Em muốn bộ váy kia!”
Cô sớm đã ngắm được rồi, chỉ là mua quần áo may sẵn sẽ phiền toái hơn mua vải một chút. Cô ấy không muốn bị người ta chém giá cao nên mới cố ý đi dạo xung quanh trước.
Ánh mắt Chu Trung Phong sáng lên: “Vậy thì mua thôi!”
Khương Thư Lan cười lên, loại váy đỏ may sẵn này vốn không hề rẻ, tính qua cũng phải hai mươi bảy đồng.
Đây là tiền lương trong một tháng của rất nhiều người.
Lúc Chu Trung Phong đưa tiền qua, ánh mắt không chớp cái nào, đến cả người bán hàng vừa rồi có thái độ không tốt cũng không khỏi ngạc nhiên.
Đến cả ánh mắt nhìn Khương Thư Lan cũng không khỏi mang theo mấy phần ngưỡng mộ.
Một người đàn ông hào phóng anh tuấn như vậy vốn không dễ gì gặp được.
Mua được chiếc váy đỏ đúng ý mình rồi, Khương Thư Lan lại dẫn Chu Trung Phong đi tới nơi may quần áo sợi tổng hợp.
Cô muốn mua cho Chu Trung Phong một bộ quần áo, chỉ là sau khi xem hết chất liệu ở đây, cô hơi nhíu mày, nhỏ giọng nói với Chu Trung Phong: “Ở đây may quần áo không đẹp, để em mua vải về may cho anh nhé?”
Khương Thư Lan còn có thể cảm nhận được rõ ràng lúc bản thân nói lời này, ánh mắt của đối phương lập tức sáng lên.
Ngữ khí ung dung bình tĩnh còn mang theo mấy phần yêu chiều và cẩn thận.
Chu Trung Phong: “Đương nhiên là được rồi.”
Dứt lời, lập tức đưa tiền cùng với phiếu ra: “Cho chúng tôi vải tổng hợp màu trắng sáu mét.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận