Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 646:

Lần này cô ấy không phản bác nữa. Một mặt Lê Lệ Mai áy náy, cảm thấy mình không nên nhận tiền của chị Thư Lan, cô ấy muốn đối tốt với chị, đối tốt vô điều kiện chứ không phải như lúc này, kiếm tiền từ Khương Thư Lan, mặt khác lại nghĩ đến ánh mắt trông mong của bọn trẻ.
Lần đầu tiên Lê Lệ Mai phát hiện, hóa ra làm tộc trưởng thì không thể hành động theo cảm tính, hóa ra làm tộc trưởng thì phải có trách nhiệm với người trong tộc.
Cô ấy nhận lấy số tiền ấy nhưng lại thấy toàn thân nóng rát, thấy mình có lỗi với chị Thư Lan.
Khương Thư Lan dường như biết cô ấy đang nghĩ gì, cô cười, giọng điệu vừa dịu dàng vừa bao dung: “Lệ Mai, thấy em như vậy chị rất vui. Lệ Mai trưởng thành rồi.” Không còn là Tiểu Lệ Mai thích làm bậy khi trước nữa.
Thậm chí trong một khoảnh khắc, Khương Thư Lan còn thấy khuôn mặt của Lê Lệ Mai với người phụ nữ vĩ đại trong tương lai kia trùng khớp với nhau.
Cô ấy đang từ từ phá kén hóa bướm, từ từ tiến về một con đường nào đó ở tương lai, khó khăn nhưng vững chắc bước về phía trước.
Lê Lệ Mai nín khóc bật cười, cô ấy không nói gì cả, đôi mắt kiên định mà lấp lánh: “Chị, tiền này em nhận, em không những mua đồ ăn cho đám trẻ mà còn mua cho phụ nữ trong tộc…”
Cô ấy thấp giọng: “Giấy lót.”
Cô ấy không muốn nhìn những nữ đồng chí khi đến tháng phải dùng vải bọc tro, vừa khó chịu vừa mất vệ sinh.
Khương Thư Lan bỗng chốc đã hiểu, chớp chớp mắt với Lê Lệ Mai: “Cái này được.”
“Thói quen của họ, em có thể từ từ dạy họ thay đổi, dẫn họ vượt qua khó khăn trước kia. Lệ Mai, chị tin là em làm được.”
Lê Lệ Mai không nhịn được mà cười, cảm giác được người khác tin tưởng thật tuyệt.
Sau khi Lê Lệ Mai rời đi, mẹ Khương ngồi cạnh không kìm được mà nói: “Cô gái nhỏ này là người có thể làm việc lớn.”
Khương Thư Lan ngạc nhiên nhìn mẹ Khương: “Vậy mà mẹ cũng nhìn ra được sao?”
Thành tựu của Lê Lệ Mai sau này đúng là không nhỏ.
Mẹ Khương lườm cô: “Chút nhãn lực này mẹ vẫn có…”
Bà hơi ngừng lại, nghĩ đến khuôn mặt trước kia của Lê Lệ Mai, sắp xếp lại lời nói: “Trong mắt cô gái nhỏ này có lửa, giữa hai mày cũng đủ kiên định, người như vậy dù làm việc gì cũng sẽ không kém.”
Khương Thư Lan nghĩ một lúc, quả thật là thế.
Đừng nhìn Lê Lệ Mai bình thường không nghiêm túc, trong mắt và trong tim cô ấy đúng là có lửa. Cô ấy vẫn luôn thắp sáng ngọn lửa bé nhỏ ấy, để rồi cuối cùng nó bùng cháy thành một ngọn lửa mang sức mạnh to lớn, đi thay đổi, giúp đỡ tất cả những phụ nữ yếu thế.
Khương Thư Lan không nhịn được cười: “Mẹ, mẹ đúng là hỏa nhãn kim tinh.”
Mẹ Khương: “Còn phải nói sao.”
Bà lấy giỏ yến, cầm vài cái để dưới ánh nắng nhìn rồi nói: “Con bé này cũng thành thật, con xem, đều là loại tốt nhất, không dính chút lông nào, còn là từng mảnh nguyên vẹn nữa chứ.”
Nhưng mà con gái cũng chịu cho thật, một lúc đưa tận tám mươi tệ! Đó là lương hơn một tháng của gia đình bình thường đấy.
Khương Thư Lan biết ý của mẹ, nhưng cô cũng biết rằng dùng tám mươi tệ mua tám cân tổ yến là cô kiếm được món hời lớn.
Đợi sau khi cha mẹ Khương vào phòng, Chu Trung Phong bỗng đi đến trước mặt Khương Thư Lan, thấp giọng hỏi: “Mua giấy lót làm gì?” Anh nghĩ kiểu gì cũng không ra.
Khương Thư Lan khựng lại trong giây lát rồi mập mờ nói: “Để lau nước mũi.”
Chu Trung Phong: “......”
Anh nhìn Khương Thư Lan một hồi lâu, không khỏi cười khổ: “Em cho rằng anh ngốc sao?”
Cứ như vậy mà lừa anh.
Khương Thư Lan tức giận liếc anh một cái: “Anh biết mà còn hỏi sao?”
Lời nói này, Chu Trung Phong không cách nào tức giận được, nhanh chóng đổi chủ đề: “Mẹ, trưa nay chúng ta ăn gì vậy ạ?”
Buổi sáng đã leo núi hái tổ yến nên không tránh khỏi còn mệt mỏi.
Mẹ Khương vừa sắp xếp lại tổ yến vừa thông báo vài món ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận