Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1294:

Nháo Nháo và An An ba tuổi, Trì Trì hai tuổi, cùng với Nữu Nữu một tuổi. Chơi đùa cùng một chỗ, tiếng cười có thể truyền đi thật xa.
Mặt khác, không biết có phải mỗi ngày lượng vận động rất nhiều hay không, mà Nữu Nữu thường xuyên theo các bạn nhỏ chơi đùa, thân thể tốt lên, mắt thường có thể nhìn ra được.
Thời điểm ban đầu mới tới, thân hình nho nhỏ gầy gò, hiện tại nhìn lại thấy thân mình rắn chắc không ít.
Làm cho Cao Thải Hà hóng mát dưới mái hiên, không kìm được mà cảm khái: “Trước đây, lựa chọn chính xác nhất của chúng ta chính là theo Nữu Nữu đến hải đảo.”
Nghe tiếng cười kia, đều thấy vang vọng không ít, không hề giống bộ dạng mèo con trước đây.
Trong tay Khương Thư Lan cầm một cái quạt hương bồ, xung quanh truyền đến tiếng ong ong, là âm thanh của muỗi đêm.
Cách tấm màn, cô quạt gió cho bốn đứa trẻ, nghe nói vậy, cô cười cười: “Vẫn là phải nuôi thả.”
“Cô xem xem, cô đem Nữu Nữu đưa sang bên này, cùng các anh chơi cùng với nhau đến mồ hôi đầy đầu. Đến nhiều vài lần sẽ thấy được đứa nhỏ này có thêm nhiều sức sống.”
Rốt cuộc là phải tăng cường vận động.
Cao Thải Hà bên cạnh như chìm vào suy nghĩ.
Ngược lại là Miêu Hồng Vân lại có nhiều cảm khái: “Chị cũng cảm thấy Thư Lan nói đúng, lúc trước Trì Trì của nhà bọn chị cũng không khác gì con mèo con, sau này lại mang sang chơi cùng mấy đứa nhỏ nhà Thư Lan. Mỗi ngày đều theo đuôi tiểu ma vương Nháo Nháo chạy khắp nơi, em nhìn xem, hiện giờ Trì Trì có bao nhiêu chắc nịch kia kìa.”
Nói xong, cô ấy còn sờ sờ cái bụng to của mình: “Chờ chị sinh tên nhóc trong bụng này, đoán chừng chị vẫn nuôi thả như cũ.”
Nói đến cũng kì quái, Miêu Hồng Vân kết hôn mười mấy năm cũng không thấy mang thai.
Thật vất vả mang thai một đứa, cả nhà đều coi thành bảo bối. Thể chất của cô ấy cũng không dễ mang thai, chuyện phòng the sau này cũng không mấy chú ý.
Nào biết rằng, thời điểm Trì Trì được nửa tuổi, bản thân lại ngoài ý muốn mang thai.
Thêm một đứa trẻ đến, Miêu Hồng Vân một chút chuẩn bị cũng không có.
Nhưng bây giờ có thể làm sao được, Miêu Hồng Vân mong ngóng có con nhiều năm như vậy, làm sao bỏ được mà không cần đứa nhỏ, liền dứt khoát giữ lại đứa nhỏ này.
Hiện tại đã được sáu tháng, còn ba tháng nữa là sinh.
Nghe chị ấy nói xong, Khương Thư Lan và Cao Thải Hà ngồi bên cạnh cùng nhau nhìn qua: “Cũng không biết đứa trẻ này của chị là con trai hay là con gái.”
“Đều được, tuy nhiên nếu mà có thể lựa chọn mà nói....”
Miêu Hồng Vân ôn nhu mỉm cười: “Chị rất muốn có một cô con gái, giống như Nữu Nữu ngoan ngoãn đáng yêu.”
Mấy gia đình bọn họ, chỉ có nhà Cao Thải Hà là có con gái, mọi người trong các gia đình đều ngưỡng mộ hết sức.
Lời này làm cho tất cả mọi người cùng cười.
“Nói gì mà vui vẻ như vậy?”
La Ngọc Thu tan tầm tản bộ lại đây, thay một bộ váy màu tím, váy chiết eo, bước nhanh như đang múa, cực kỳ giống với một con bướm đang bay.
Sau khi cô ấy kết hôn cùng sĩ quan hậu cần, liền ở tại phía sau sân viện của Khương Thư Lan, đi tới cũng chỉ tầm ba đến năm phút.
Chỉ là mọi người thường ngày đều thích đến nhà Thư Lan chơi, nhà họ có nhiều người, trẻ con cũng có nhiều, chơi cũng náo nhiệt.
Mấu chốt là, nếu bị đau đầu nhức óc cũng không cần mở miệng, bà cụ Chu cùng cha Khương chỉ liếc mắt là có thể nhận ra ngay.
Thuận tiện thực sự.
“Có vui vẻ, tuy nhiên vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì, không phải sao, cô đến đây một cái là biết được ngay thiếu cái gì.”
Khương Thư Lan cười khanh khách, dưới ánh trăng da thịt của cô trắng muốt, lại còn phát sáng, một đôi mắt hạnh long lanh, đẹp đến không tưởng.
La Ngọc Thu không kìm được mà nhéo nhéo mặt cô, kéo cái ghế ngồi xuống: “Chỉ có cô là biết nói chuyện.”
Có lẽ đều là người đã kết hôn, nên mọi người đều có thể có nhiều chuyện chung để nói.
Cách vài ba ngày lại tụ tập một chỗ.
Khương Thư Lan cười cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận