Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 181:

Sau đó chị ấy đưa một cánh tay ra hung hăng sờ tay mình, đưa tay cho Khương Thư Lan nhìn: “Em gái, lời em nói thực sự chạm đến lòng chị rồi, em xem da gà chị đều nổi hết lên đây này.”
Chị ấy coi như hiểu được phần nào, lời của người tài hoa vốn không giống với người bình thường, lời nói khiến chị ấy phải rơi nước mắt vui mừng, toàn thân cũng nổi hết da gà lên.
Khương Thư Lan nhịn không được mà nói: “Chị Vương, thực sự xin lỗi chị.”
“Đừng xin lỗi, có làm sao đâu mà!”
Vương Thủy Hương lúc này thực sự rất muốn thân cận với Khương Thư Lan: “Em nói như vậy, nghĩa là chồng chị cũng coi như là một trong những người xây dựng lên hải đảo đúng không? Chị có được tính vào không? Con chị có được tính vào không? Con chị có được coi như sẽ kế thừa cha nó không?”
Khương Thư Lan gật đầu: “Đương nhiên là tính rồi, mọi người có thể xây dựng hải đảo đều sẽ được tính vào hết.”
Những người này đều phải ly biệt quê hương, có vài người thì đóng quân giống như Chu Trung Phong.
Từ thủ đô phồn hoa đến hải đảo hẻo lánh, có những người thì từ sa mạc của Tây Bắc, có người từ nơi tận cùng của phía Nam.
Bọn họ cả năm còn chưa được quay về đến một lần, thậm chí có người đến lúc cha mẹ lâm chung cũng không thể kịp quay về gặp được.
Bọn họ đem thanh xuân, đem nhà, đem con đều đặt hết ở vùng đất cằn cỗi khô khan này, sau đó các thế hệ cứ vậy mà nối tiếp nhau.
Bọn họ có thể không phải người địa phương, nhưng con bọn họ sẽ trở thành người địa phương.
Đây chính là kế thừa.
Lời này khiến Vương Thủy Hương nhịn không được mà vui vẻ nói: “Không ngờ một nông dân một chữ bẻ đôi cũng không biết như vậy mà lại có thể trở thành một trong những người kiến thiết lại hải đảo.”
“Lời này thực sự rất dễ nghe.”
Những người bên cạnh cũng gật gật đầu.
Trên chiếc thuyền có đến hơn hai mươi người, có vài người là những người sống trên đảo đi mua đồ về, có vài người là người địa phương ở hải đảo đi xa nhà.
Điểm chung chính là, bọn họ sau khi nghe được những lời này đều cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Đợi sau khi tất cả mọi người đều im lặng hết rồi, Chu Trung Phong nhịn không được mà lén đi đến bên cạnh Khương Thư Lan, buông mắt nhìn cô.
Trời có hơi nắng, Khương Thư Lan khoác thêm đồ của Chu Trung Phong, dưới chiếc áo rộng thùng thình còn có hai đứa nhỏ đang trốn dưới đó, đứng cùng một chỗ với cô.
Thấy Chu Trung Phong đi qua, cô nhịn không được mà hỏi anh: “Có chuyện gì vậy?”
Anh đang mang một bộ dạng rất nghiêm túc.
Thanh âm của Chu Trung Phong khàn khàn trả lời: “Thư Lan, em tốt lắm.”
Anh không phải người sến súa, cũng chưa bao giờ nói qua những lời như thế này.
Lời vừa thốt ra, chưa đợi nhìn thấy phản ứng của Khương Thư Lan, anh liền nhịn không được mà chạy đi nơi khác đón nhận lấy gió biển để bình tĩnh lại.
Nếu Khương Thư Lan nhìn kỹ, có thể phát hiện thấy hai tai của Chu Trung Phong đều đỏ hết lại rồi.
Khương Thư Lan sửng sốt, có thấy hơi khó hiểu một chút.
Vương Thủy Hương ở bên cạnh liền nói: “Chồng em thẹn thùng quá nên mới chạy đi như vậy đó.”
Khương Thư Lan hơi run một chút, mắt cũng nhịn không được mà bắt đầu nóng lên.
Vương Thủy Hương nhìn theo, chép chép miệng: “Mấy cặp vợ chồng son mới cưới như mấy em là tốt nhất đó, vô cùng ngọt ngào và ân ái, không giống như chị hồi mới kết hôn, một quyền giết được một con heo, khiến chồng chị sợ đến mức không dám làm gì hết.”
Khương Thư Lan: “...”
Khương Thư Lan nhịn không được nữa rồi.
Cô cảm thấy chị gái Vương Thủy Hương này rất thú vị, nói chuyện như đang nói đùa, khiến người khác vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ vô cùng.
Bởi vì có Vương Thủy Hương ở bên cạnh nên hai giờ đi đến đảo cũng sắp trôi qua rồi.
Cuối cùng cũng đến được hải đảo vào khoảng hơn bảy giờ.
Lúc này có những ngư dân bắt cá vừa quay về đang dỡ hàng, cũng có những chiến sĩ đang đứng tuần tra, còn có cả những thôn dân đang giặt quần áo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận