Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1064:

Giống như hai người đàn ông nội trợ trong nhà bị vợ bỏ rơi.
Người đã đi xa.
Cha Khương và Chu Trung Phong nhìn nhau rồi thở dài, có cảm giác hai người đều thành những kẻ lưu lạc thiên nhai.
"Haizz....”
"Cha vì sợ mẹ con nên địa vị trong gia đình mới thấp thế này đây, còn con thì sao?"
Chu Trung Phong: "Con không sợ em ấy....” Con thích em ấy... Cho nên con mới cam tâm tình nguyện.
Cha Khương càng đồng tình hơn.
Những người bị vợ quản nghiêm thật đáng thương mà.
Bên ngoài.
Mẹ Khương đã đi tới bến tàu nhưng vẫn còn lo lắng: "Chúng ta làm thế có quá đáng lắm không?"
Để hai người đàn ông ở nhà trông trẻ, còn hai người họ lại đến Dương Thành hưởng lạc.
Khương Thư Lan chỉ cảm thấy không có con đi theo thật sự rất nhẹ người.
Cô nhìn thoáng qua chiếc thuyền, đỡ tay vịn kéo mẹ Khương lên boong tàu. Sau khi lên boong, gió biển thổi tới, ngắm nhìn trời xanh biển xanh tâm trạng cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Cô quay đầu lại hỏi: "Mẹ, con chỉ hỏi bây giờ mẹ có thoải mái không?"
Gió biển thổi rối tóc cô, lộ ra khuôn mặt trắng ngần như tranh vẽ, cô như đứng trong một bức hoạ cuộn tròn.
Mẹ Khương nghe vậy vô thức gật đầu: "Không có cha con đi theo, mẹ thấy cũng khá tốt."
Miễn bị làm phiền.
Khương Thư Lan gật đầu: "Không dẫn mấy đứa nhỏ theo cũng khá tốt."
Miễn bị chia trí. Chỉ cảm thấy bây giờ nhẹ nhàng cả người.
Hai mẹ con nhìn nhau, đều nhìn thấy được sự thoải mái từ ánh mắt đối phương.
Điều này cũng khiến sự áy náy cuối cùng của mẹ Khương biết đâu mất tăm.
Sau khi thuyền cập bến, Khương Thư Lan và mẹ Khương rời thuyền ngay, không hề chậm trễ một giây nào.
Mãi đến khi tới được bách hoá đại lâu ở Dương Thành.
Hai người tranh thủ thời gian muốn về trong buổi tối.
Tranh thủ giành giật giây, không lãng phí một khoảng thời gian nào.
Ngựa quen đường cũ đi lên tầng 3, Khương Thư Lan đã nghĩ kỹ từ trước nên mua gì rồi.
Mua một chiếc đồng hồ cho Chu Trung Phong, chiếc đồng hồ bọn họ mua lúc kết hôn đã bị vỡ tan tành khi Chu Trung Phong ra ngoài làm nhiệm vụ.
Sửa thì sửa được đấy, nhưng Khương Thư Lan cảm thấy không đáng giá.
Cho nên sau khi có được số tiền ấy Khương Thư Lan đã định mua một chiếc đồng hồ mới cho Chu Trung Phong.
Tầng 3 bách hoá đại lâu là nơi bán đồng hồ, máy may, camera, TV vân vân…
Khương Thư Lan đi thẳng đến quầy bán đồng hồ ở tầng ba, vừa bước tới đã nhìn thấy phía dưới chiếc tủ kính đặt muôn vàn đồng hồ rực rỡ màu sắc.
Khương Thư Lan đi từ trái sang phải ngắm thử, sau đó chỉ vào một chiếc đồng hồ Thượng Hải dành cho nam: "Lấy chiếc này ra cho tôi xem thử."
Người bán hàng ấy có chút không tình nguyện, chầm chậm buông sợi len trong tay mình ra, câu giờ mà nói: "Chiếc đồng hồ này là mẫu mới nhất của nhãn hiệu Thượng Hải, hơn 300 tệ."
Vừa nghe cái giá này, những người ban đầu còn vây quanh quan sát lập tức cả kinh.
Hơn 300 tệ! Đắt thế sao?
Một chiếc đồng hồ Thượng Hải bình thường cũng chỉ khoảng một 150 tệ mà thôi.
Mà chiếc này lại đắt gấp đôi.
Khương Thư Lan đang vội nên không có thời gian nói chuyện vớ vẩn với bên kia, khuôn mặt cô lạnh lùng: “Lấy nó ra.”
Sau đó lấy ra vé mua đồng hồ và tiền từ túi của mình.
“Nhanh lên, tôi đang vội.”
Có lẽ vì cô xinh đẹp nên mọi người luôn phớt lờ tính tình của cô, với khuôn mặt lạnh lùng như vậy, cô trông rất giống Chu Trung Phong.
Khá uy nghiêm.
Điều này cũng khiến người bán hàng trước đó vô cùng kinh ngạc, đang định cầm lên thì bị đẩy ra.
Một gương mặt quen thuộc xuất hiện: “Là đồng chí Khương sao? Muốn xem chiếc đồng hồ này phải không? Con mắt tinh tường đấy.”
Khương Thư Lan sững người một lúc và nhanh chóng lục lại trí nhớ.
Người trước mặt cô là giám đốc bán hàng của cửa hàng bách hóa.
Trước đây khi mua hàng, họ thậm chí còn giao dịch với nhau để giao hàng.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt Khương Thư Lan dịu đi một chút, cô đáp lại: “Vâng, tôi xin lỗi vì đã làm phiền.” Thái độ vô cùng lịch sự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận