Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 884:

Tính lảm nhảm tức khắc không kiềm được, liền ê ê a a một trận.
Ông cụ Chu và bà cụ Chu thấy thế thì đỏ mắt: "Haiz, cháu chắt đích tôn đây mà!"
Cả đời của họ chưa từng nghĩ rằng mình có thể nhìn thấy cháu chắt đích tôn!
Chu Trung Phong cũng bế An An qua: "Còn đây là An An."
An An yên tĩnh hơn nhiều, ăn tiểu đúng giờ, giương đôi mắt đen láy tò mò nhìn ông nội Chu và bà nội Chu.
"Ngoan ngoan ngoan, đều là đứa trẻ ngoan."
Chu Trung Phong: "Vào nhà đi thôi, bên ngoài gió lớn."
Còn có thêm bụi cát, không thể không nói, chỗ ở phù hợp nhất chính là nơi hải đảo, không khí ẩm ướt, hơn nữa một năm bốn mùa như mùa xuân.
Được Chu Trung Phong nhắc nhở, cuối cùng hai ông bà mới dời tầm mắt khỏi người Nháo Nháo và An An.
Dọc theo đường đi rất nhiều lần, hai vị lão nhân đều nóng lòng muốn thử, muốn ôm hai đứa nhỏ.
Thật sự là quá hiếm lạ.
Nhưng bị Chu Trung Phong ngăn cản, anh biết rõ tình trạng sức khoẻ của hai ông bà, ông nội anh năm nay 84, bà nội 82. Chỉ riêng con đường tới giếng trời này thôi, bọn họ đã phải run rẩy chống gậy gỗ mà đi, càng đừng nói việc ẵm bồng cháu.
Lực bất tòng tâm.
Dọc theo đường đi, bà nội Chu lôi kéo tay Khương Thư Lan, ngữ khí cực kỳ hoà ái: "Chuyến đi này vất vả cho cháu rồi."
"Đứa nhỏ có ngoan không? Có quậy gì không?"
"Có đói bụng không, để bà bảo dì Lý làm cho cháu món miến hầm thịt heo, bánh bao thịt, gà hầm nấm, còn có….”
Những món này gần như đều là món ăn đặc sản ở quê Khương Thư Lan.
Khương Thư Lan sửng sốt, trước khi cô tới đây thật ra có chút thấp thỏm, vì cô biết điều kiện gia đình của Chu Trung Phong rất cao, cô sợ ông nội bà nội không thích cô.
Ví dụ như cô Thiệu Tân Quyên ở bên ngoài, có một tư thái đề cao người thủ đô.
Nhưng ông bà nội của Chu Trung Phong lại không có, không chỉ không có mà những món ăn được chuẩn bị đều là những món Khương Thư Lan cô thích ăn.
Điều này khiến Khương Thư Lan cảm thấy ngoài ý muốn, đồng thời cũng thấy ấm lòng: "Bà nội à, không cần vất vả vậy đâu, Trung Phong tưởng tượng có thể trở về thăm hai người, buổi tối ngày hôm trước còn mất ngủ đến không ngủ được."
"Hai đứa nhỏ cũng rất dễ dắt theo, chỉ việc uống sữa, ngủ rồi thay tã." Dừng một chút, cô kể chuyện vừa xuống xe Nháo Nháo đã tiểu vào đống lá dưới tàng cây cho bà nội Chu.
Bà nội Chu cười đến không khép được miệng, nhìn Nháo Nháo càng thấy thích hơn: "Đứa nhỏ này thông minh, còn biết nước phù sa không chảy ruộng ngoài."
Nhưng chú Quách đứng bên cạnh đột nhiên nói một câu: "Nhưng con bé Tiểu Thiệu cách vách, trước kia xuống nông thôn rồi trở về có dọa cho đứa nhỏ sợ."
Ông chỉ là người bảo vệ, thật ra cũng chẳng tiện nhúng tay vào chuyện giữa Chu Trung Phong và Thiệu Tân Quyên, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng việc chú Quách cáo trạng với hai ông bà!
Ông ấy không thể giải quyết, nhưng hai ông bà thì có thể!
Quả nhiên khi chú Quách thốt ra câu này, bà nội Chu ban đầu còn có vẻ mặt hiền từ tươi cười ra mặt, sắc mặt lập tức nghiêm túc vài phần: "Nó nói thế nào?"
Tuy ông nội Chu không nói gì nhưng khuôn mặt cũng căng chặt, rất là có uy nghiêm.
Chú Quách kể hết mọi chuyện ra một lần.
Sắc mặt bà nội Chu càng đen thêm: "Em út nhà họ Thiệu thật là càng ngày càng hỗn, chuyện của nhà họ Chu chúng ta còn đến được nó quản hay sao?"
Càng đừng nói Nháo Nháo là đứa nhỏ còn quấn tã, thì sao biết nín được nước tiểu?
Nhưng nếu Nháo Nháo lớn rồi, nếu nó đồng ý, giờ xây cho Nháo Nháo một cái WC ngay bên cạnh cái cây trước cửa luôn đấy thì có sao?
Người nhà họ Chu bọn họ còn chưa nói gì, thế mà một người ngoài như người nhà họ Thiệu lại nói.
Bà nội Chu suy nghĩ một chút, bà phân phó với chú Quách: "Tiểu Quách à, cậu đến nhà họ Thiệu ở cách vách thăm hỏi một tiếng, nói rằng nhà họ Chu chúng ta sắp xây một cái WC nhỏ dưới tàng cây trước cửa, tiếng động sẽ hơi ồn ào, lỡ như làm phiền tới lỗ tai của con cháu trong nhà thì mong bọn họ thông cảm một tí."
Bạn cần đăng nhập để bình luận