Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 583:

“Thư Lan, Thư Lan....”
“Ông già, mau nhìn kìa, đó là Thư Lan nhà chúng ta đó!”
Mẹ Khương đứng trên boong tàu, gió biển thổi bay tóc bà cùng với nếp nhăn, cơn say tàu khiến cho sắc mặt bà trắng bệch, nhưng lúc này đây đã hoàn toàn quên hết rằng cơ thể đang không thoải mái.
Bà đang vô cùng vui sướng, vì sự nhớ nhung con gái xa cách đã mấy trăm ngày kia.
Điều này khiến mẹ Khương giơ tay lên, hướng về phía bến tàu mà hô lên.
“Thư Lan....”
Mỗi một tiếng gọi đều chất chứa bao nỗi nhớ con của một người mẹ.
Cha Khương ở bên cạnh tuy trầm ổn hơn, nhưng lúc này đây cũng không khác mẹ Khương là bao, gắt gao mà dựa vào lan can, vẫy tay với Khương Thư Lan.
Ông ấy còn chưa gọi một chữ nào hết, nhưng ánh mắt phiếm hồng kia như thể đã nói ra hết những điều cần nói rồi.
Khương Thư Lan lại mở miệng la lớn: “Cha! Mẹ!”
Lúc này đây, cô cuối cùng cũng có thể gọi thành tiếng rồi, tiếng gọi theo gió biển từ bến tàu đến được trên boong tàu.
Rơi vào trong tai của cha Khương cùng với mẹ Khương.
“Ôi, Thư Lan, con đứng đó đừng nhúc nhích nhé, đừng xuống biển, cha mẹ sắp tới rồi đây.” Mẹ Khương kích động mà kéo tay cha Khương: “Thư Lan, Thư Lan đang gọi tôi.”
Khương Thư Lan vốn định tiến lên vài bước, lại đảo quanh tại chỗ.
Cô gắt gao mà nắm lấy tay Chu Trung Phong, nâng tay lên hướng về phía boong tàu: “Chu Trung Phong, đó là cha mẹ em kìa, bọn họ tới đây rồi.”
Ngữ khí run rẩy, đuôi mắt đỏ lên. Cô hoàn toàn không ngờ, cảnh tượng ở trong mộng vậy mà lại có thể biến thành hiện thực được.
Đây giống như cảnh tượng đến từ giấc mơ vậy.
Giấc mơ trở thành sự thật.
Chu Trung Phong nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng cười lên trấn an cô: “Bọn họ đến thăm em, chăm sóc em, vậy nên Thư Lan, mỗi ngày em đều vui vẻ hơn chút có được không?”
Từ sau khi mang thai, anh phát hiện cảm xúc của Thư Lan thay đổi rất nhiều.
Ốm nghén trong thời gian dài khiến cô trở nên nhạy cảm hơn rất nhiều.
Rất dễ dàng xúc động cũng dễ dàng rơi nước mắt.
Cứ như vậy mãi cũng không có biện pháp, Chu Trung Phong chỉ có thể nghĩ biện pháp khiến Khương Thư Lan cố gắng vui vẻ hơn một chút.
Hơn nữa, Khương Thư Lan từ xa đến hải đảo bên này, vẫn luôn rất nhớ cha mẹ người thân của mình.
Lúc này Chu Trung Phong mới đón cha mẹ Khương tới đây như vậy.
Khương Thư Lan lúc này đây có chút không nói thành lời.
Giọng nói cô có chút chua xót, chỉ có thể nắm chặt lấy tay Chu Trung Phong, liên tục nói câu: “Cảm ơn anh.”
Người đàn ông này, đến tận bây giờ cũng chưa từng khiến cô phải thất vọng lần nào.
Cô nghĩ đến cái gì, đối phương cũng nghĩ đến cái đó, đến cả chuyện không tưởng, đối phương cũng giúp cô đạt được ý nguyện.
Chu Trung Phong lau đuôi mắt cô, da thịt cô đặc biệt nhẵn nhụi, chạm vào tay như thể chạm vào khối mỹ ngọc mềm mại vậy, anh nói: “Được rồi, đừng khóc nữa, cha mẹ đến đây chúng ta nên vui vẻ để chào đón họ có đúng không?”
Lúc anh đang nói chuyện với Khương Thư Lan, giọng nói lạnh lùng bình thường lập tức tăng lên tám độ.
Vô cùng ấm áp hài hòa.
Mấy chiến sĩ tuần tra ở phía sau nghe thấy vậy thì quay qua nhìn nhau.
“Đây có phải là đội trưởng Chu của chúng ta không?”
“Tôi cảm thấy không được giống cho lắm.”
Bình thường Chu Trung Phong ở quân đội chính là người khiến người khác phải sợ hãi nhất.
Gọi anh là diêm vương lạnh lùng cũng không phải không có lý do, lúc huấn luyện anh có thể huấn luyện đến mức mấy tiểu binh mới vào phải khóc thét.
Đối với bản thân mình thì lại càng ghê gớm, phải huấn luyện gấp mấy lần cũng không phải ngoại lệ.
Đúng vậy, một người đàn ông lạnh lùng, bình thường không nói không cười, lúc này trước mặt vợ lại dịu dàng như một bãi nước vậy.
Đến cả giọng nói trước giờ vẫn lạnh lùng bây giờ cũng không khỏi trở nên nhu hòa.
Có nữ binh cảm khái nói: “Đội trưởng Chu đối xử với vợ mình thật tốt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận