Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1344:

Khương Thư Lan thấy hơi buồn cười: "Được rồi mà chị dâu cả, muốn xem náo nhiệt thì cứ xem đi, nhà chúng ta không để ý mấy chuyện này đâu mà."
"Em chỉ nói một câu thôi. Em và Trung Phong đã bàn với nhau rồi, muốn lần này lúc trở về hải đảo sẽ sắp xếp cho Khương Học Dân đến thủ đô giúp một tay."
Tuyến vận chuyển bên phía thủ đô giờ đã đi vào quỹ đạo, ban đầu một mình Khảm Nhi còn có thể chịu được bận bịu, nhưng bây giờ hàng hoá càng lúc càng nhiều, một mình Khảm Nhi căn bản không lo liệu hết quá nhiều việc.
Lúc bình thường thì không sao, chứ lúc hàng hoá tới nơi, trước đó một ngày Khảm Nhi đừng mong được ngủ, bắt buộc phải canh chừng suốt.
Mãi đến khi hàng hoá hai bên trao đổi xong, cộng thêm mỗi lần trao đổi hàng hoá, gặp phải vấn đề gì đó, một mình Khảm Nhi chỉ có thể xử lý nổi một đầu.
Công việc này từ khi bắt đầu không nên chỉ có một người gánh vác.
Có điều trước đó vẫn chưa đi vào quỹ đạo, nhóm người Khương Thư Lan cũng chỉ là người ngoài nghề, gần đây cũng vừa từ từ tìm hiểu thêm thì mới phát hiện vấn đề.
Hơn nữa hiện giờ số lượng hàng hoá không ngừng gia tăng, chẳng những là hàng hoá bên thủ đô mà bên Tân Thị và Ký Thị cũng đã bắt đầu xuất hàng hoá.
Dựa theo sự quy hoạch của Khương Thư Lan, một đường xuất hàng hoá ra Bắc, rồi từ từ di chuyển đến Giang Nam.
Đấy là một thị trường rất lớn.
Chuyện này Khương Thư Lan cũng chỉ đề ra với sĩ quan hậu cần, ý bảo sau này có lẽ sẽ càng bận rộn hơn.
Nếu vội hơn, chắc chắn bọn họ phải gia tăng nhân số bên ngoài, điều người từ phía bộ đội tới thì không khả thi vì mỗi người đều có biên chế chính thức.
Chỉ đành để Khương Thư Lan cô tự mình dần dần tìm kiếm.
Cũng là lúc này, dưới sự quan sát của cô, cô nhận ra Khương Học Dân làm người không tệ, có lòng trách nhiệm, nên bấy giờ mới chuyển mục tiêu lên người cậu ta.
Quả nhiên khi Khương Thư Lan nói xong, toàn bộ nhà họ Khương đều an tĩnh đi một chút.
Tưởng Tú Trân và mẹ Khương là hai người phản ứng lại đầu tiên: "Thư Lan à."
Hai người họ hơi nhíu mày, hiển nhiên không đồng ý.
Ngay thời điểm này, việc hai người họ suy xét trước tiên là khi sắp xếp Học Dân đến thủ đô thì Thư Lan sẽ bị nhà chồng khinh thường.
Đừng xem thường loại chuyện này, một cô gái đã gả cho chồng phải biết băn khoăn nhiều một tí.
Khương Thư Lan: "Mẹ, chị dâu, lòng con hiểu rõ. Con để Học Dân đi thủ đô chứ không phải đến nhà họ Chu đâu ạ, đúng không Trung Phong?"
Chu Trung Phong gật đầu: "Xác thật không phải, chuyện này không liên quan gì đến nhà họ Chu."
Sắp xếp cho Học Dân đều do Khương Thư Lan tự tay xoay sở, không dựa dẫm bất cứ điều gì vào nhà họ Chu.
"Thế nó sẽ làm gì?" Mọi người đều tò mò theo.
Khương Thư Lan nói ngắn gọn: "Hàng hoá ở hải đảo sẽ được vận chuyển đến thủ đô và khu vực xung quanh. Yêu cầu người nhận hàng hoá, phụ trách kiểm kê hàng hoá rồi ghi chép số liệu, con cần một người thích hợp để làm việc này."
Tiếp đó cô chuyển sang nói với Khương Học Dân: "Công việc có thể khá phiền phức, vả lại hoàn cảnh cũng hơi vất vả, thậm chí ngay cả nơi ở cũng khó khăn, Học Dân, cháu cứ việc suy nghĩ mình có đi hay không."
Cô đưa Khương Học Dân qua đó, ngay từ đầu không phải để cậu ta đi hưởng phúc. Cho nên từ trước đến giờ cô chưa hề có ý định đưa Học Dân đến nhà họ Chu.
Nhiều nhất là để cậu ta ở cùng Khảm Nhi một khoảng thời gian, để Khảm Nhi dẫn dắt Học Dân. Sau này đợi cậu ta quen thuộc rồi thì sẽ để một mình cậu ta tự lập.
Khương Học Dân không hề do dự điều gì mà gật đầu đồng ý ngay: "Cháu không sợ vất vả."
Dừng một chút, cậu ta hơi do dự: "Nhưng mà cô ơi, bằng cấp của cháu chỉ tới cấp hai, có thể làm không ạ?"
Quá thấp, cậu ta sợ sẽ có thêm gánh nặng cho cô mình.
Năm đó cậu ta thân là cháu trai trưởng trong nhà, người trong nhà xem như đã dốc toàn lực bồi dưỡng cậu ta học hành. Nhưng cậu ta không giỏi về mảng này, học tới cấp hai thì thật sự không học nổi nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận