Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 660:

Với cả loại tôm này chưa đủ khô nên không để qua mùa hè được, mẹ có thể cầm tới nhà ăn để người ở phòng ăn làm rồi chia cho mọi người.”
Quả thực, Khương Thư Lan có sử dụng chút tâm tư, gửi nhiều đồ vật như vậy nhưng không chia cho mọi người thì quả thực không có ý tứ chút nào.
Nhưng chia thì chia, giống như bào ngư, tôm thẻ, sò điệp đều là những thực phẩm bổ sung vô cùng quý. Cô nghĩ đến để cho cha mẹ Chu Trung Phong giữ nó cho riêng mình.
Còn tôm khô với các loại hạt này, mặc dù cũng quý nhưng so với sò điệp, bào ngư thì giá thấp hơn không ít.
Khi Đường Mẫn Hoa đọc xong cái này, những người bên cạnh nghe xong đều im lặng: “Giáo sư Đường, con dâu của cô thật chu đáo.”
Ngay cả những người đồng nghiệp của bọn họ cô cũng nhớ.
Đường Mẫn Hoa trong lòng bởi vì Khương Thư Lan chu đáo mà không nhịn được liền khen một tiếng: “Ai nói không phải.”
“Con gái ruột cũng không cẩn thận được như con bé.”
Bà cũng không phải là kẻ ngốc, bà đương nhiên hiểu được ý tứ trong hành động của Khương Thư Lan.
Điều này chứng tỏ rất xem trọng bọn họ, lại bận tâm đến cái nhìn của đồng nghiệp xung quanh.
Thông minh sắc sảo như vậy, Tiểu Phong không biết là lấy vợ ở đâu?
Đây là cưới được bảo bối rồi còn đâu.
Chu Nghĩa Khôn lại càng không nhịn được, nhanh tay xé mở gói hàng, bóp một cái, nếm thử hương vị, quả thực có vị mặn nhưng hương vị cực kỳ tươi.
Ông liên tục gật đầu: “Không tệ, không tệ.”
Bọn họ ở Tây Bắc đã lâu cũng chưa ăn loại hải sản như thế này.
Con dâu nói có thể làm đồ ăn vặt, thật sự là không chịu nổi mà thấy thèm rồi.
Sau đó dưới cái trừng mắt của Đường Mẫn Hoa, Chu Nghĩa Khôn chia cho mỗi người một nắm: “Mau nếm thử, nếm thử đi.”
Đường Mẫn Hoa nhịn không được mà lầm bầm: “Ông đây cũng sốt ruột quá đấy.”
Cho tới bây giờ bà vẫn chưa thấy chồng mình gấp gáp như vậy bao giờ.
Trong ấn tượng của bà, chồng bà mãi mãi là một bộ không nhanh không chậm, dáng vẻ bày mưu tính kế.
Chu Nghĩa Khôn lại vân vê mấy con tôm khô, đút vào miệng Đường Mẫn Hoa: “Con dâu nói cái này có thể làm đồ ăn vặt, là thật sự có thể.”
Bởi vì trước đó đã đói quá lâu, bụng nóng như lửa đốt, cái này dù chỉ là một nắm nhỏ nhưng dạ dày cũng coi như được lấp đầy rồi.
Đường Mẫn Hoa mặc kệ ông, lại mở tiếp gói hàng dưới cùng ra.
Lại là một cái túi bóng màu đen, bà mở tiếp, vẫn là màu đen?
Tất cả mọi người sửng sốt.
“Đây là cái gì?”
Màu đen được xếp cùng một chỗ với nhau, giống như bánh nướng, tất cả đều được nhét chung một chỗ.
Sáu người bọn họ chưa từng thấy qua cái này nha!
“Hình như là tảo tía?”
Có người đã từng ăn qua, không nhịn được mà thấp giọng nói một câu.
Đường Mẫn Hoa cầm lấy nhãn dán ghi trên đầu tảo tía xem thử, quả nhiên là vậy rồi.
Bà cười ha hả: “Đây đúng thật là tảo tía, con dâu tôi nói tảo tía này với rong biển bình thường hiệu quả tương đương nhau, đều là món ăn hải sản, cái này nấu canh, nấu canh trứng tảo tía có thể phòng được bệnh bướu cổ.”
Bà thử nâng lên, cũng không ít, tảo tía phơi khô cũng nhẹ.
Một túi này ước chừng nặng khoảng bảy, tám cân, hình như cũng được hút hết không khí.
Tất cả đều nhét thành một chỗ chỉ để không chiếm diện tích.
Hai túi đồ này có thể nói là vô cùng vô cùng hữu dụng.
Đồ hải sản không chỉ phòng được bệnh bướu cổ mà những loại trái cây sấy khô còn có thể bổ sung một số vitamin và đường.
Không biết là người nào cảm thán một câu trước tiên.
“Giáo sư Đường, con dâu này của cô e rằng so với con gái ruột còn chu đáo hơn.”
Ai nói không phải đây?
Từ ăn gì dùng gì, đều không sót thứ gì.
Đường Mẫn Hoa trong lòng sung sướng, đời này của bà tuy quan hệ với con trai không thể nói là hòa hợp nhưng có thể có một cô con dâu tốt như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận