Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1410:

Mã Phượng Hà ở bên cạnh là cái đồ tham ăn, tức khắc hỏi: “Thư Lan, cô ở gần bờ biển sao?”
Cái này vừa thấy đã biết chính là tôm biển.
Khương Thư Lan gật gật đầu: “Đúng vậy.”
Chuyện này, mọi người không hiểu sao cả: “Không phải, cô rốt cuộc là người ở đâu thế?”
Lúc trước cho rằng cô là người thủ đô, chẳng biết thế nào ngay khi cô mang tôm khô ra, lại thật sự cảm thấy không đúng lắm nữa.
Khương Thư Lan nghĩ nghĩ: “Tôi là người Đông Bắc, có điều chồng tôi ở hải đảo tham gia quân ngũ, tôi theo quân ngũ đi đến hải đảo.”
Lời này vừa nói ra, Mã Phượng Hà cùng Nghê Tĩnh Xuân tức khắc ngạc nhiên nói: “Cô kết hôn rồi sao?”
Các cô ấy còn tưởng rằng Khương Thư Lan là một tiểu cô nương nữa chứ.
Khương Thư Lan có chút ái ngại gật gật đầu: “Kết hôn rồi, là mẹ của hai đứa nhỏ.”
Chuyện này… Tiếng cảm thán càng to hơn nữa.
“Sao bây giờ cô mới đến đây vậy?”
Mã Phượng Hà đi xung quanh Khương Thư Lan xoay qua vài vòng: “Đã làm mẹ rồi mà còn thon thả được như vậy.”
Khương Thư Lan cười cười không nói gì.
“Còn ai nữa không? Tôi xem như Thư Lan đã kết hôn, các cô thì sao?”
Nghê Tĩnh Xuân lắc đầu: “Tôi vẫn chưa có, lúc ấy chỉ lo học tập.”
Phương Cầm cúi thấp người, rũ mắt xuống, cũng nói theo: “Tôi cũng không, lúc ấy đang là thanh niên trí thức, mỗi ngày vội đến chết khiếp, làm gì rảnh để đi kết hôn.”
Thế này, Khương Thư Lan kinh ngạc nhìn cô ấy một phát, nói tiếp: “Vậy thì tôi chính là chị cả.”
Những người khác cũng đều không phản bác.
Chờ lúc sắp kết thúc, Nghê Tĩnh Xuân mới ngượng ngùng mà lấy ra đặc sản ở quê bọn họ, là một túi bánh dày, cô thấp giọng nói: “Sức của tôi yếu, đồ mẹ tôi chuẩn bị cho tôi, tôi sau đó đều bỏ bớt lại.”
Đến thủ đô, chỉ còn có mỗi một chiếc túi bánh dày này.
So với đặc sản mà các bạn cùng phòng nhóm mang tới, bánh dày của cô ấy có chút thiếu thốn, cảm giác một cái chia cũng không được.
“Tôi nếm thử xem.”
Mã Phượng Hà ở bên cạnh, tức khắc đón lấy bánh dày, cắn một miếng, cảm thấy mỹ mãn: “Ăn ngon lắm.”
Khương Thư Lan với Phương Cầm cũng không ngoại lệ, bánh dày này mang theo vị ngọt nhẹ nhàng, còn có vị hương của cổ quế, hương vị thực không tồi.
Các cô cũng gật đầu theo: “Ăn rất ngon.”
Nghê Tĩnh Xuân mới thẹn thùng mà cười.
Chờ đến lúc mọi người đều đã quen nhau, buổi tối lúc đang rửa mặt, mỗi người cầm một cái chậu, đi tới phòng nước công cộng.
Chỉ là, chưa kịp đi ra ngoài, Mã Phượng Hà đột nhiên bị rớt mũ, chỉ lộ ra một người đầu trọc, trên đầu đã mọc ra tóc, nhưng mà không phải dài lắm, nhiều nhất cũng chỉ khoảng một phân.
Đám người Khương Thư Lan nhìn đến đầu trọc này, tức khắc kinh ngạc mà há hốc miệng.
Ngược lại là, Mã Phượng Hà không để bụng mà lấy tay xoa đầu, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Tây Bắc quá lạnh, tôi sợ mình không dám nằm ngủ trên giường đất, liền ngồi ở phòng bếp bên cạnh để ôn tập, còn có thể sưởi ấm dưới ánh lửa, chỉ là…”
Giọng nói của cô ấy hạ thấp xuống: “Ban đêm ngủ gà ngủ gật, tóc rớt xuống, lửa từ bên trong bén lên sẽ cháy.”
Đến nỗi có bao nhiêu nguy hiểm, cô ấy chẳng nói, chỉ bình tĩnh nói: “Sau đó, tôi liền đem đầu tóc đi cạo trọc.”
Nếu tóc dài ảnh hưởng đến chuyện học tập của cô, vậy đầu trọc là tốt nhất.
Chuyện này… Mọi người đều rơi vào trầm tư.
Phương Cầm xắn tay áo lên, thấp giọng nói: “Tôi lúc ấy còn ở Vân Nam đang là thanh niên trí thức, ban ngày phải hái bông, chỉ có thể ôn tập vào buổi tối, tôi luôn dễ bị mệt đến rã rời.” Cô nâng lên đến khuỷu tay, toàn bộ trên cổ tay dày đặc miệng vết thương: “Dùng đao cắt một lần, có thể tỉnh táo cả đêm.”
Chỉ cần nắm chắc, dùng lực đủ, không đổ máu, sẽ cảm thấy đau đớn cực độ.
Là có thể đủ làm con người ta hoàn toàn tỉnh táo.
Từ lúc có thông báo thi đại học đến lúc thi, thời gian ôn tập tổng cộng mới chỉ có một tháng.
Mấy cô gái này có thể thi đỗ Đại học Thanh Đại, ai không phải dùng sinh mệnh để đánh đổi chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận