Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 963:

“Nếu như chỉ là kiểm tra theo thường lệ, vậy hàng hóa của ba bên bao gồm tòa bách hóa, Cung Tiêu Xã, phòng ăn phụ, đều cùng lúc từ bên ngoài nhập hàng vào, vì sao chỉ có hàng hóa từ bên bộ đội hải đảo, nhưng lại để cả ba nguồn hàng hóa kia trót lọt thông qua?”
Khoa trưởng Chu thân là sếp đứng đầu một đơn vị, chỗ nào có hàng, chừng nào xuống hàng, trong lòng đều biết rõ mồn một.
Ở những nơi như thế này mà muốn nhập hàng hóa vào thì đều phải chào hỏi trước với bên đơn vị của bọn họ.
Chỉ là, thả cả ba bên kia đi, chỉ kiểm tra bên này, thì đúng thật là có chút bất bình thường.
Chưa nói đến việc, những thủ tục của bên bị kiểm tra, lại còn rất hoàn hảo nữa cơ chứ.
Bành Văn Binh nhất thời như bị á khẩu vậy, không nói nên lời nào, đây làm sao mà lại giống nhau được cơ chứ?
Cả ba bên bao gồm tòa bách hóa, Cung Tiêu Xã, phòng ăn phụ, đều là những đơn vị xuất phát từ quê hương của thủ đô ta, nhập hàng biết bao nhiêu năm rồi, bộ đội hải đảo là một đám lỗ mãng liều lĩnh, lấy cái thá gì mà lại đem ra so sánh với những đơn vị lâu năm như vậy chứ?
Tuy rằng không nói rõ ra, nhưng mà những người có mặt ở đây đều hiểu hết cả.
Khoa trưởng Chu quét mắt nhìn sang Bành Văn Binh, chỉ cảm thấy anh ta mặc kệ mình, lại còn khiến cho khẩu phần ăn của mình bị trướng to hơn nhiều vậy, ngay cả hàng hóa do bộ đội hải đảo chuyển đến cũng dám chặn lại.
Không chỉ là dám can ngăn, lại còn không xử lý cho xong, để một người thân là lãnh đạo như mình phải đến để thu dọn những tàn cuộc còn sót lại.
Nghĩ đến đây, khoa trưởng Chu hận không thể không đánh chết Bành Văn Binh.
Nhưng mà đây không phải là lúc để tính toán thiệt hơn, khoa trưởng Chu nghĩ đến việc mà mình tới đây, hắn nhìn sang Chu Trung Phong rồi nói: “Đoàn trưởng Chu, việc này là do thuộc hạ của chúng tôi không biết quy tắc, gây nên việc bất bình thường, tôi thay mặt cấp dưới của tôi nói lời xin lỗi đến anh.”
Xung quanh bỗng chốc im lặng hết cả.
Sắc mặt của Bành Văn Binh như vừa mới bị người ta tát qua một cái vậy, không nói đến việc đau đến thấu xương, thậm chí, anh ta cũng không dám nhìn xem ánh mắt của Chu Trung Phong cùng đám thuộc hạ nhìn mình.
Đương sự lúc này là Chu Trung Phong, mặt không chút biến sắc, giọng điệu của anh bình thản: “Khoa trưởng Chu, nghiêm trọng rồi.”
“Chỉ là có một vài việc chúng ta cũng nên nói cho rõ, những hàng hóa do bộ đội hải đảo vận chuyển đến thủ đô, có thật sự là cần phải thông qua chốt kiểm soát thứ tư, cùng với việc đóng dấu theo trình tự không, nếu như là cần, cảm phiền khoa trưởng Chu đây chỉ giáo một tí, bộ đội hải đảo chúng tôi sau này sẽ tiếp tục liên hệ đến các bộ phận liên quan khác.”
Sao mà lại cần cơ chứ?
Trải qua ba lần thủ tục, đã là loại nhiều nhất cơ rồi.
Sỡ dĩ mà có thủ tục của lần thứ tư, chẳng qua chỉ là đang cố ý làm khó người khác mà thôi.
Khoa trưởng Chu lập tức cười nói lời xin lỗi: “Cứ như đoàn trưởng Chu đã nói, vấn đề về thủ tục, vẫn chỉ theo quy tắc xưa nay là ba lần, chỉ cần hàng hóa của bộ đội hải đảo phù hợp thông qua ba lần thủ tục, chiếu theo chế độ quy chế, những hàng hóa đó sau khi đến thủ đô thì không cần phải tiến hành thêm thủ tục nào khác nữa.”
Những điều này là đang nói cho Bành Văn Binh nghe, cũng tức là đang nói cho tất cả mọi người trong đơn vị nghe.
Sau khi khoa trưởng Chu vừa dứt lời, sắc mặt của Bành Văn Binh đã trở nên tím tái hết cả lên, không nói một câu nào.
Chu Trung Phong quét mắt nhìn sang Bành Văn Binh, ngay lập tức gật gật đầu: “Vậy thì cảm phiền khoa trưởng Chu dạy dỗ tốt đám thuộc hạ của mình.”
“Điều đó là đương nhiên rồi.”
“Làm phiền để khoa trưởng Chu phải đến đây rồi, vậy chúng tôi sẽ kéo hàng hóa đi ra chỗ khác, để tránh gây phiền phức gì đến cho khoa trưởng Chu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận