Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1243:

Chu Trung Phong nở một nụ cười trên khuôn mặt, người anh không nhúc nhích, mà thành thạo đem quần áo của Khương Thư Lan lột ra sạch sẽ.
Sau đó anh đè người lên ngay lập tức.
Chiếc giường trúc lắc lư phát ra tiếng cọt kẹt, đặc biệt vang vọng trong căn phòng yên tĩnh.
Sau một trận chiến vui sướng, Khương Thư Lan ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng cô không có một miếng vải nào trên người, và làn da tiếp xúc với không khí trở nên ửng hồng.
Quần áo của người đàn ông chó này vẫn chỉnh tề, chỉ có những giọt mồ hôi nhỏ lăn dài trên trán.
Còn quần áo của cô đã bị ném đi từ lúc nào không ai biết đi đâu.
Nhìn thấy cảnh này, Khương Thư Lan gần như tức chết rồi.
Cô theo bản năng một chân đá vào eo Chu Trung Phong, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lần sau anh mà còn như vậy, không được phép trèo lên giường.”
Cô đã bị lăn lộn đến quá sức, cú đá này nhẹ nhàng như bông, không có chút lực nào.
Sau khi Chu Trung Phong để cho cô đá xong, anh nhảy xuống giường tre và đứng sang một bên, từ từ sửa sang kéo thẳng quần.
Giống như một người ăn uống no đủ mặt người dạ thú.
Anh nghe được lời này, không khỏi nở nụ cười, ngữ khí vô tội nói: "Chúng ta ngay từ đầu đã thống nhất, em cởi của anh, anh cởi của em." Ai bảo tay Khương Thư Lan run như vậy, mở không xong.
Khương Thư Lan không ngờ người này ăn sạch sẽ lại như vậy, cô tức giận đến lồng ngực run lên: "Anh thật vô liêm sỉ."
"Em có thể so với của anh hay sao?"
Đối phương mặc áo sơ mi và quần tây, anh từ trước đến nay luôn nghiêm chỉnh trong trang phục, chiếc cúc áo sơ mi nhỏ ước gì anh có thể cúc luôn nút ở gần hầu kết của mình.
Một đường này đi xuống, để mở khóa nó chắc chắn là khó như leo núi.
Rốt cuộc, có hàng chục chiếc cúc áo, hơn nữa loại cúc áo sơ mi này cực kỳ khó cởi cúc, cúc áo nhỏ đến mức Khương Thư Lan mỗi lần cởi cúc đều toát một đầu mồ hôi hột.
Chưa kể, còn có chiếc thắt lưng đó, chiếc thắt lưng đó càng kỳ quặc hơn.
Khương Thư Lan không thể tìm ra nó, chiếc thắt lưng này ở đâu?
Nói rằng nó đã bị khóa cũng không phải nói điêu.
Hai mảnh sắt va chạm phía trước muốn khóa chặt vào nhau, làm thế nào cũng không tách ra được.
Chu Trung Phong nghe vậy, dừng lại, nhặt chiếc váy dưới đất lên, từng chút một mặc vào cho Thư Lan.
Thái độ muốn tốt bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.
Cuối cùng, anh đột nhiên nói một câu.
"Nếu không thì lần sau lại cởi ra sạch sẽ nhé?"
Khương Thư Lan: "..."
Khương Thư Lan: "Cút đi."
“Anh cút đi.”
Cô thật sự không muốn nói chuyện với mặt người dạ thú này.
Còn có lần sau sao?
Tuyệt đối không có lần sau.
Chu Trung Phong bị mắng cũng không khó chịu, sau khi anh để đối phương trút giận xong, anh mới nhẹ nhàng hỏi: "Anh đưa em đi tắm rửa một cái nhé?"
Khương Thư Lan hít sâu một hơi: "Anh đi đi, em không muốn thấy mặt anh."
Lúc này đối phương mới ôm cô đi tắm thì sao?
Muốn làm cho cả nhà đều biết hay sao.
Nhìn xem cặp vợ chồng này, bọn họ đang làm gì trong nhà giữa ban ngày ban mặt?
Cái này…. Chu Trung Phong sờ sờ cái mũi, tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy Thư Lan: "Được rồi Thư Lan, bọn họ cho dù biết cũng sẽ không có ai nói."
Vợ chồng son tuổi còn trẻ, làm chuyện này trong phòng, đây là chuyện bình thường đúng không?
Khương Thư Lan không nói gì, cô ấy cắn cúc áo của Chu Trung Phong, cắn mạnh dứt một cái cúc.
Bây giờ sự tức giận trong lòng cô mới bớt tiêu tan.
Thấy cô như đứa nhỏ, Chu Trung Phong không khỏi xoa xoa tóc cô: "Anh đi thay quần áo, tối nay em muốn ăn gì không?"
"Em muốn ăn bánh khoai tây ở căn tin, còn có cua xanh và tôm hẹ Nhật, cùng với con trai trai.”
Điều này có hơi làm khó người khác.
Đang là mùa đông, cua xanh và tôm hẹ Nhật không dễ bắt.
Nhưng mà Chu Trung Phong tựa hồ cũng không để ý, anh gật gật đầu, tâm tình rất tốt: "Còn gì nữa không?"
"Còn nữa, anh đi mua một thùng hàu sống mang về nhé!"
Chu Trung Phong không nhịn được cười một tiếng: "Là không cần thiết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận