Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 313:

Nhưng Khương Thư Lan chỉ nhìn cậu bé, bình tĩnh mà nói ra một câu: “Lôi Vân Bảo, hôm nay bước ra khỏi nhà cô, lần sau không được phép đến nữa.”
Nếu đã tới nhà cô thì phải làm theo quy củ nhà cô.
Lôi Vân Bảo nghe được lời này nháy mắt không dám động đậy gì nữa, chỉ có thể xách theo gà mà đứng như chôn chân tại chỗ.
Chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Khương Thư Lan lấy ra một cây thước từ trong ngăn kéo tủ, mang đến trước mặt cậu bé, một thước đập vào tay Tiểu Thiết Đản, bộp một tiếng.
Đầu thước rung lên. Nước mắt Tiểu Thiết Đản lập tức rơi xuống.
“Có còn dám trộm đồ nữa không?” Khương Thư Lan lạnh lùng nghiêm mặt hỏi.
Thiết Đản nắm chặt bàn tay lại, nước mắt tuôn ra: “Cô, cháu biết sai rồi, cháu không dám ăn trộm nữa.”
“Có đau không?”
“Đau lắm ạ.”
“Biết đau là được rồi, Khương Bình An cháu nhớ kỹ, người nhà họ Khương chúng ta, đi phải ngay ngồi phải thẳng, không bao giờ được làm một kẻ ăn trộm.”
Ánh mắt Tiểu Thiết Đản ngấn ngấn lệ, cậu bé gật đầu.
Khương Thư Lan thấy cậu bé khóc như vậy, thoáng chốc liền mềm lòng, đứa nhỏ này từ nhỏ vốn đã rất thông minh, trước kia lúc còn ở nhà họ Khương chưa bao giờ làm ra chuyện đi trộm đồ như thế này.
Cô thậm chí còn có suy nghĩ, nếu như còn tiếp tục để cậu bé qua lại với Lôi Vân Bảo, liệu có phải sẽ tiếp tục bị dạy hư không?
Nhưng mà suy nghĩ này cũng chỉ chợt lóe qua trong đầu cô mà thôi.
“Được thôi, biết không nên trộm đồ là tốt rồi, biết đau cũng được rồi, cháu chủ động nhận sai nên cô chỉ đánh một cái thôi, không chủ động nhận sai thì phải bị đánh ít nhất ba cái.”
Lời này nói ra, Tiểu Thiết Đản thút tha thút thít vâng một tiếng rồi đứng sang bên cạnh.
Đến phiên của Lôi Vân Bảo, cậu bé lập tức theo bản năng mà nói: “Cô à, cháu sai rồi.”
Khương Thư Lan: “Muộn rồi.”
“Lôi Vân Bảo, cháu đầu têu chuyện đi trộm đồ, sau đó lại không chịu sửa sai, biện minh để trốn tránh sai lầm, hơn nữa còn định chạy trốn, cháu nói xem, đánh cháu ba thước này có oan hay không?”
Mắt thấy trốn không nổi nữa. Lôi Vân Bảo ồm ồm nói: “Không có oan ạ.”
Cậu bé chủ động đưa tay ra. Khương Thư Lan một thước đánh vào lòng bàn tay cậu bé, cả người Lôi Vân Bảo lập tức run lên, sau đó cắn răng, không khóc không nói gì hết, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Dạy trẻ con sợ nhất là tình cảnh như thế này, dạy không biết hối cải, đánh cũng không ra tiếng.
Khương Thư Lan lúc này hít thở sâu vào một hơi, lại đánh thêm một cái nữa vào tay Lôi Vân Bảo: “Đã biết sai chưa hả?”
Lôi Vân Bảo vẫn không phát ra tiếng động gì.
Còn Tiểu Thiết Đản đã bị dọa đến khóc oa oa rồi.
Vương Thủy Hương cùng với Miêu Hồng Vân ở bên ngoài nghe được động tĩnh, vội vã tiến vào bên trong, vừa thấy Khương Thư Lan đang giáo huấn Lôi Vân Bảo lập tức hít thở một hơi.
Đây không phải đứa nhỏ nhà cô, còn là cháu trai của sư trưởng, lá gan của Khương Thư Lan sao có thể lớn đến như vậy được chứ!?
Đánh cháu trai của sư trưởng sao?
“Ôi chao, Thư Lan à, em đừng đánh nữa.”
Vương Thủy Hương đi về phía trước, muốn giằng lại cây thước từ trong tay Khương Thư Lan, Miêu Hồng Vân lập tức che chở cho Lôi Vân Bảo, đứng về phía sau.
Nhưng hai người một lớn một nhỏ kia đều vô cùng quật cường.
Khương Thư Lan không chịu buông thước, Lôi Vân Bảo cũng tiếp tục đứng bất động, cũng không chịu trốn nữa.
“Chị Thủy Hương, chị Hồng Vân, hai người tránh ra.”
“Đứa nhỏ đi trộm đồ đương nhiên là phải dạy dỗ rồi.”
Nói mà không chịu nghe, ngoài việc khiến bọn họ vì đau mà nhỡ kỹ thì còn cách nào khác sao?
“Nhưng đây không phải là đứa nhỏ nhà em! Đây là cháu trai của sư trưởng đó.” Vương Thủy Hương sốt ruột vô cùng, vội vàng mà khuyên bảo.
Nếu là đứa nhỏ nhà mình thì đánh cũng không sao hết, nhưng đây là đứa nhỏ nhà người khác, đánh như vậy cha mẹ đứa nhỏ cũng sẽ không thoải mái mà bản thân đứa nhỏ cũng sẽ mang thù.
Bạn cần đăng nhập để bình luận