Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 758:

Hắn ta đều sắp sốt ruột đến chết rồi.
Chu Nghĩa Khôn liền bưng bát lên, nhìn bộ dạng không quen tay của ông ấy, Đường Mẫn Hoa mới nhận lấy.
Đi về phía lão Lý bón cho ông ấy ăn: “Lão Lý, thầy phải ăn cơm thì mới sống được, nếu như không chịu ăn thì làm sao có thể quay lại phòng nghiên cứu để nghiên cứu số liệu cao pháo được đây?”
Lời này khiến ánh mắt của lão Lý thoáng có chút dao động.
Ông ấy ngập ngừng, đôi môi đã khô nứt, vết nở loét khắp nơi, lại lắc đầu, ngữ khí mang theo mấy phần chờ đợi.
“Tôi muốn ăn một chén mì có rau xanh mướt cùng với trứng chần nước sôi, rồi cho lên trên mấy giọt dầu vừng.”
Người đã già, tuổi cũng lớn, lúc bị bệnh liền giống như trẻ con vậy.
Nếu như là lão Lý của những ngày bình thường, ông ấy chắc chắn sẽ không đưa ra điều kiện khó nhằn đến vậy đâu.
Nhưng lúc đang trên bờ sinh tử, ông ấy thấy số liệu của bản thân còn chưa hoàn thành, còn có một tiếc nuối nữa là vẫn chưa thể được ăn một chén mì có rau xanh cùng với trứng gà chần.
Quá bận bịu rồi, cũng quá lâu rồi, lâu đến mức ông ấy thậm chí đều quên bản thân vậy mà từng được ăn một món ngon đến vậy.
Sau khi lão Lý thốt ra lời này, cả phòng bệnh liền trở nên im lặng.
Dù chỉ là một chén mỳ rau xanh trứng gà, nhưng đối với tất cả mọi người ở đây đều khó khăn vô cùng.
Trứng gà thì bọn họ có thể tìm được, nhưng lấy đâu ra rau xanh bây giờ?
Chu Nghĩa Khôn đứng lên, vỗ vỗ vai của lão Lý: “Ông cứ dưỡng bệnh cho tốt đi, tôi sẽ đi tìm rau xanh cho ông.”
Nghe được lời này, Đường Mẫn Vân lập tức trừng mắt nhìn chồng mình.
Nói lời này vào lúc này có phải mạnh miệng quá rồi không?
Cả Tây Bắc còn chưa chắc có được cọng rau xanh nào, ở đây thì lấy đâu ra được chứ?
Thứ có thể tìm được duy nhất chỉ có thể là dưa muối mà thôi.
Chu Nghĩa Khôn lại lắc đầu, kêu học trò chăm sóc cho lão Lý.
Ông ấy thì đi cùng với Đường Mẫn Hoa ra ngoài, đi theo sau còn có lão Tiêu.
Vừa đi ra đã nhìn thấy không trung ngàn dặm không có mây, mặt đất thì nứt toác ra hết.
Chu Nghĩa Khôn mở miệng: “Hay là nghĩ cách để tìm được ít rau củ đi.”
Nếu không người kế tiếp ngã xuống không chỉ có lão Lý mà còn có rất nhiều người khác nữa.
Nhưng mà lúc này đây chính là thời kỳ đại hạn của Tây Bắc, chưa nói đến cọng rau xanh biếc, đến cả cỏ dại cũng khó mà tìm thấy được.
Đang lúc mọi người không biết phải xoay xở thế nào, một người đưa tin ở bên ngoài đã vội vã chạy tới, mặt mày gấp gáp mà nói: “Giáo sư Chu, giáo sư Đường, có người tới tìm hai người.”
Nghe được lời này, Chu Nghĩa Khôn cùng với Đường Mẫn Vân đang ở bên ngoài phòng y tế liền quay qua nhìn nhau: “Ai tìm chúng tôi vậy?”
Đây đúng là chuyện kỳ lạ.
Bọn họ ở căn cứ nhiều năm như vậy rồi, chưa từng có ai đến tìm bọn họ hết.
Người đưa tin lắc đầu: “Không biết là ai nữa, người ở bên ngoài căn cứ hiện tại không được vào, nói là bị ngăn cản, cần có hai người đi tới ký tên để đưa vào.”
Chu Nghĩa Khôn với Đường Mẫn Vân nghe vậy không khỏi ngạc nhiên.
Để bọn họ đi ký tên rồi dẫn vào sao, là ai vậy nhỉ?
Chu Nghĩa Khôn và Đường Mẫn Vân nhìn nhau một cái, đầu tiên là dặn dò lão Tiêu: “Ông ở đây chăm nom lão Lý nhé, tôi với lão Đường đi ra ngoài một chút, sẽ nhanh chóng quay lại thôi.”
Lão Tiêu hiếu kỳ, ông ấy ừ một tiếng: “Nếu như gặp phải chuyện gì thì nhớ kêu người tới nói chuyện đó.”
Mấy người có tuổi như ông ấy dù không còn làm gì được nữa thì cũng sẽ không trơ mắt nhìn hai vợ chồng Chu Nghĩa Khôn bị người ta ăn hiếp ngay tại địa bàn của bọn họ.
Chu Nghĩa Khôn giơ tay lên nện vào ngực ông ấy.
Sau đó dẫn Đường Mẫn Hoa ra khỏi phòng y tế.
Căn cứ ở Tây Bắc rất lớn, trên đường đi lại có cát bụi đầy trời, gió lớn thổi vù vù, khiến mắt người ta còn không mở ra được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận