Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 837:

Cho dù là ở gia đình nghèo khổ, sau khi về già đều sẽ cắn răng bỏ ra ba mao năm mao, chỉ để đi vào trong thành chụp một tấm ảnh cuối cùng.
Sau đó chính thức mà rời khỏi thế gian này.
Có một số việc biết thì biết, nhưng Khương Thư Lan lại không có cách nào tiếp thu.
Giống như không có cách nào tiếp thu cha mẹ mất đi vậy, một khi bọn họ nhắc đến cái đề tài này, trong lòng cô liền thấy cực kỳ khó chịu, hốc mắt cũng thấy chua xót.
“Cha, mẹ....”
Cô vẫn luôn luôn trốn tránh cái đề tài này, cô cũng không muốn nghĩ đến, bởi vì mỗi lần nghĩ tới sẽ đều cảm thấy rất khổ sở.
“Thư Lan ngoan, con đều làm mẹ rồi, như thế nào mà còn khóc nhè.”
“Nghe theo cha con đi, mẹ và cha con mỗi người chụp một tấm ảnh chân dung, tiền chụp con phải trả cho chúng ta.”
Cái này là ảnh chụp cuối cùng để dùng khi bọn họ chết đi, cũng là thể diện cuối cùng.
Bọn họ hy vọng đem phần thể diện này giao vào tay cho con gái Thư Lan họ yêu thương nhất.
Bọn họ vẫn luôn biết Thư Lan đang trốn tránh cái đề tài này, nhưng có một số việc, không phải trốn tránh là có thể tránh được.
Bà cùng chồng đều đã sáu mươi ba, người ta nói ‘thất thập cổ lai hi’, thật sự bọn họ không sống được thêm mấy năm nữa.
Thừa dịp hiện tại còn có thể vận động, nên đem việc cần chuẩn bị sau này đều chuẩn bị trước một chút. Miễn cho đến lúc đó không cần phải hoảng loạn.
Lời này làm cho lòng Khương Thư Lan càng cản thấy thêm khó chịu, cô giống như là trốn chạy: “Con không trả, con không muốn trả.”
Ôm em bé rồi chạy ra khỏi quán chụp ảnh, nước mắt liền theo nhau rơi xuống.
Cô không muốn thấy cha mẹ như vậy.
Cô thậm chí còn nghĩ tới vô số lần rằng cha mẹ có thể sống lâu trăm tuổi, sống đến khi cô cũng già đến mức không thể đi lại được nữa thì tốt rồi.
Như vậy cô có thể vẫn luôn có cha mẹ, cũng có thể ở bên cạnh chăm sóc bọn họ.
Thấy Khương Thư Lan giống như cáu kỉnh chạy ra ngoài, cha Khương mẹ Khương đều có chút bất đắc dĩ.
Đứa trẻ này kết hôn mà tính tình so với thời điểm là cô nương rất giống nhau, chỉ cần cô không muốn thì sẽ liền bắt đầu trốn tránh.
Chu Trung Phong ôm con ngẫm nghĩ: “Để con nói với cô ấy.”
“Cha mẹ, hai người trước hết hãy ngồi nghỉ một chút đi.”
“Ông chủ, trước tiên ông chụp ảnh cho hai đứa bé, mỗi đứa chụp một tấm cá nhân, lại chụp chung một tấm.”
Một loạt sự tình phân phó đâu vào đấy xong xuôi. Không mang theo bất cứ cái gì hoảng loạn.
Có lẽ là Chu Trung Phong quá mức trấn định, thành ra làm cho cha Khương mẹ Khương đang tâm trạng bất ổn cũng theo đó mà bình tĩnh trở lại.
Bà lão Na bên cạnh cũng nói: “Đứa trẻ là đang luyến tiếc các người đó.”
Ai nói không phải đâu, nếu là có thể nói, ai lại nguyện ý đối mặt với vấn đề cái chết. Nhưng người có sinh lão bệnh tử, đây là nhân chi thường tình, không ai có thể thay đổi được.
Tình cảm của Thư Lan đối với bọn họ sâu bao nhiêu, đối với việc tương lai họ không còn nữa, liền càng thêm không thể tiếp nhận được.
Bên ngoài.
Mặt trời cao cao trên bầu trời, ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu xuống mặt đất, khắp nơi đều tràn ngập sức sống tươi đẹp.
Trên đường cái, người đi đường mặc quần áo lao động màu lam, cưỡi xe đạp đi tới đi lui, hai đứa bé ngẫu nhiên đi ngang qua, sẽ cầm một mao tiền mua kem đá trong thùng xốp ven đường.
Khương Thư Lan liền đứng ở góc tường bên kia, cô ôm An An trong ngực, nước mắt xoạch xoạch rơi xuống.
Thời điểm Chu Trung Phong lại đây, anh liền thấy một màn như vậy.
Cô vốn cực kỳ xinh đẹp, khuôn mặt trong sáng như ngọc, từng giọt nước mắt như hạt đậu rơi xuống, nhìn cực kỳ thương tâm.
Anh thở dài: “Thư Lan đừng khóc, đây là vấn đề mỗi người đều phải đối mặt.”
Dù cho ai cũng phải đối mặt với việc này, nhưng mà Khương Thư Lan vẫn không có biện pháp tiếp thu. Tưởng tượng đến một ngày cha mẹ sẽ hoàn toàn rời bỏ cô mà đi, cô gọi một tiếng cha mẹ, rốt cuộc không có ai trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận