Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 982:

Sắc mặt Bành Văn Binh trong nháy mắt xanh tím: “Khương Thư Lan!”
Khương Thư Lan nhướng mi, giọng điệu có chút sắc bén: “Anh nên từ bỏ đi, bộ đội hải đảo tuyệt đối sẽ không hợp tác với anh.” Muốn chặt đứt con đường làm ăn của bọn họ còn muốn hợp tác với bọn họ?
Anh ta nên mơ một giấc mơ lớn đi.
Bành Văn Binh lập tức đứng lên, nắm chặt nắm đấm, vừa nắm chặt, Chu Trung Phong cũng tiến lên một bước.
“Mời.”
Chỉ một chữ, thanh âm không cao nhưng lại mang theo vài phần xúc phạm.
Gân xanh trên trán Bành Văn Binh nổi lên: "Chu Trung Phong!"
“Cút.”
“Được được được, mấy người rất được, tôi sẽ nhớ kỹ mấy người.”
Thời điểm tức muốn hộc máu, Bành Văn Binh quả thật mất hết lí trí.
Khương Thư Lan liếc nhìn thoáng qua Chu Trung Phong: "Ném ra ngoài sao?"
Không phải là một gợi ý, mà là một lời khẳng định.
Ba phút sau.
Bành Văn Binh chật vật đứng ở trước cửa nhà họ Chu, lớn tiếng hét: “Khương Thư Lan, Chu Trung Phong , mấy người đi ra cho tôi!”
Trả lời anh ta là một thứ gì đó được ném ra từ trong sân.
Sữa bột, mạch nha, đường, hai chai rượu và một phiếu xe đạp.
“Cút đi!”
Một người tức giận muốn hộc máu, một người lại cực kỳ bình tĩnh.
Lập tức hình thành sự tương phản rõ rệt.
Bành Văn Binh không thể chịu đựng được nữa, những người hàng xóm xung quanh không ngừng nhìn chằm chằm vào anh ta, anh ta chật vật mang theo đồ đạc của mình rời đi.
Trong lúc ra về, anh ta không quên nói những lời hung ác: “Mấy người nhớ kĩ cho tôi, nhớ kĩ...”
“Tôi, Bành Văn Binh, tuyệt đối sẽ không buông tha cho mấy người.”
Anh ta đã ăn nói khép nép như vậy, lại còn nhận lỗi. Việc kinh doanh không thương lượng được không nói, ngay cả người cũng bị đuổi ra ngoài.
Bành Văn Binh lớn như thế nhưng chưa bao giờ bị đuổi ra ngoài.
Bên trong sân.
Chu Trung Phong phân tích với Khương Thư Lan một cách chậm rãi: "Chỉ có những người không có năng lực mới nói những lời khó nghe."
Bên ngoài Bành Văn Binh: “…”
Chu Trung Phong!
Tôi rủa tám đời tổ tiên nhà anh!
Khương Thư Lan nghĩ nghĩ, Bành Văn Binh bây giờ không có gì đáng lo ngại, anh ta bị đình chỉ để kiểm tra cùng với Bành Trường Thắng, hai người trẻ tuổi của nhà họ Bành đều bị bỏ qua.
Nó giống như một con hổ không răng.
Khương Thư Lan nhịn không được liền cười: “Đúng là như vậy."
Tuy nhiên, nghĩ đến Bành Văn Binh đang tức giận, làm người ta không thể không nghĩ đến Nhạc Kiến Thanh.
Cô nhẹ nhàng cười cười: “Nhạc Kiến Thanh quả là một người kì diệu.”
Đến thật đúng lúc.
Nếu không phải có Nhạc Kiến Thanh, có lẽ cô đã chọn hợp tác với Bành Văn Binh.
Bởi vì cửa hàng bách hóa đằng sau Bành Văn Binh là một miếng bánh lớn, sự tồn tại của cửa hàng bách hóa không giống như sự tồn tại của nhà máy làm thép.
Các nhà máy làm thép chỉ đặt hàng trong những ngày lễ ngày tết.
Mà cửa hàng bách hóa bán hàng mỗi ngày, một năm 365 ngày đều bán.
Miếng thịt béo bở như thế nào không cần Khương Thư Lan phải nói.
Với những lợi ích to lớn như vậy, Khương Thư Lan sẵn sàng lựa chọn từ bỏ những ân oán trước đây của họ và lựa chọn hợp tác.
Chỉ là có sự tồn tại của Nhạc Kiến Thanh, cửa hàng bách hóa đã bị họ xâm nhập thành công, hơn nữa bởi vì Bành Trường Thắng và Bành Văn Binh đã đắc tội với bọn họ, Nhạc Kiến Thanh, người này cực kỳ thông minh, hắn rất thích hàng hóa từ bộ đội hải đảo.
Hơn nữa, lợi ích từ việc các nhà máy như nhà máy làm thép, nhà máy sắt thép, nhà máy chế biến thịt phát phúc lợi.
Chỉ trong thời gian một tuần ngắn ngủi, hàng hóa của bộ đội hải đảo đã trở thành trào lưu được ưa chuộng của các nhà máy lớn.
Thậm chí, nhiều người dân bình thường đến cửa hàng bách hóa hỏi có hàng không.
Cơ hội ở đây, Bành Trường Thắng không nhìn thấy, nhưng Nhạc Kiến Thanh thì thấy được.
Không chỉ vậy, hắn còn đưa ra quyết định nhanh hơn Bành Văn Binh, điều này khiến hắn đi trước một bước ký hợp đồng với mấy người Khương Thư Lan.
Chu Trung Phong tự nhiên nhớ tới cảnh thương lượng hợp đồng lúc trước, anh gật đầu: “Nhạc Kiến Thanh đúng là không tồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận