Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 774:

Cha mẹ anh vốn dĩ đều có thể trải qua những ngày tốt đẹp hơn như vậy.
Nhưng mà có những chuyện không thể nghĩ muốn là muốn, cũng không thể nghĩ đi xa được.
Chu Trung Phong đứng lên: “Cha mẹ ăn no chưa? Nếu như chưa no con lại nấu thêm nữa.”
“Đủ rồi, đủ rồi, không cần nấu thêm nữa đâu, cha với mẹ con vẫn còn muốn ăn thêm xoài ngâm.”
Ngọt đến ê ẩm, ăn đến phát nghiền.
Ngày này sướng như lên trời vậy.
Chu Trung Phong: “...”
Cha anh vẫn luôn khiến anh ngạc nhiên như vậy.
Đến lúc thu dọn bát đĩa, không còn cần đến Chu Trung Phong nữa.
Không những như vậy, Đường Mẫn Hoa còn muốn học anh nấu nướng: “Tiểu Phong, mẹ có người đồng nghiệp, ông ấy đang nằm viện ở bệnh viện, đang muốn ăn một chén mì rau xanh trứng, con dạy mẹ có được không?”
Lúc trước có nhìn thấy rồi nhưng vẫn chưa thể học được.
Chu Trung Phong vâng một tiếng, Đường Mẫn Hoa lập tức sang nhà bên cạnh vay ít mì.
Nhưng mà lúc đang ở trong bếp dạy Đường Mẫn Hoa nấu ăn, Chu Trung Phong không khỏi bí bách, anh cảm thấy ông trời có lẽ rất công bằng.
Cho anh một người mẹ có đầu óc thông minh, trên phương diện nghiên cứu học thuật không hề kém bất kỳ người đàn ông nào, nhưng trên phương diện nấu nướng đều không có chút ưu thế nào.
Dưới sự giám sát của anh, đến việc luộc rau xanh cũng khó có thể làm được.
Anh cũng chỉ trả lời Chu Nghĩa Khôn một câu hỏi.
Đảo mắt lại nhìn đã thành như vậy rồi.
Chu Trung Phong: “...”
Đến cuối cùng, chén mì bị thất bại liền được Chu Nghĩa Khôn ăn đến sạch sẽ, sau khi bôi thuốc mỡ ông ấy liền cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Chính xác hơn mà nói, ông ấy căn bản không muốn đi đâu nữa, chỉ muốn thân cận với con trai mà thôi.
Chu Nghĩa Khôn ăn xong bát mì bị làm thất bại kia, cuối cùng liền theo Chu Trung Phong mà học nấu.
Không thể không nói, chút tài nghệ nấu ăn mỏng manh kia của Chu Trung Phong kia có lẽ là được di truyền từ trên người Chu Nghĩa Khôn.
Đợi nấu xong bát mì trứng rau xanh rồi, Đường Mẫn Hoa liền mang đồ tới cho lão Lý.
Đương nhiên không quên mang cho học sinh Cung Hướng Dân một phần.
Chu Nghĩa Khôn vốn định dẫn Chu Trung Phong đi tìm Hạ Hoài Dân.
Nhưng trước khi đi ông ấy chợt nhớ đến gì đó, kêu Chu Trung Phong chờ một lát rồi tự mình quay đầu vào nhà.
Lấy ra một ít lá bạc hà ra từ trong mấy túi thuốc hạ hỏa của cha Khương, nấu một ấm trà bạc hà họa hỏa.
Sau khi Chu Nghĩa Khôn đi ra, ấm tráng men liền mang theo hương vị mát lạnh của bạc hà.
Dù thế nào cũng không che giấu được.
Khóe miệng Chu Trung Phong nhếch lên: “Chỉ có bạc hà thôi sao?”
Rõ ràng còn bà bà đinh, hoa cúc, cùng với kim ngân và hoàng liên.
Chu Nghĩa Khôn gật đầu: “Chỉ cần một hớp bạc hà này là được rồi, giúp lấy lại tinh thần.”
Còn có thể hạ hỏa được.
“Cha vợ của con không tồi chút nào.”
Uống xong một hớp trà bạc hà liền nhịn không được mà cảm thán.
Đây là gì chứ?
Là một mình Chu Trung Phong đến đây mà vô số người được cứu.
Nói chuyện thì nói chuyện nhưng hai người cũng không hề chậm trễ chút nào, Chu Nghĩa Khôn liền dẫn Chu Trung Phong đi một chuyến tới văn phòng của Hạ Hoài Dân.
Trong văn phòng.
Hạ Hoài Dân đang đối chiếu danh sách, đối chiếu xong một lần rồi liền thở dài: “Khối lượng hàng thực sự không hề nhỏ chút nào!”
Dù là quân đội có bán số hàng cho bọn họ với mức giá rẻ đi chăng nữa thì dựa vào số hàng hóa này không chừng có thể đủ mua được không ít thiết bị.
Chu Nghĩa Khôn cầm ấm trà đẩy cửa đi vào: “Đúng là không nhỏ thật, nhưng mà ông cứ hỏi mấy đồng chí ở đây xem bữa cơm hôm nay được ăn có khiến bọn họ vui vẻ hay không?”
Dù sao bữa cơm hôm nay ông ấy ăn vô cùng ngon lành, có rau xanh, có hải sản, cuối cùng sau khi ăn xong còn có đồ ngọt tráng miệng nữa.
Dù là người không đam mê ăn uống như Chu Nghĩa Khôn đều không khỏi than thở một câu.
Hạ Hoài Dân cũng biết là như vậy, nhưng biết thì biết, xót thì vẫn xót.
Bạn cần đăng nhập để bình luận