Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 925:

Ngay sau đó cả người đều đã đi xuống dưới, cổ áo nhung dê trắng xù lên, ánh vào mắt chính là một khuôn mặt xinh đẹp, dưới ánh nắng của buổi chiều, làn da trắng nõn như sáng lên, đẹp đến kinh động lòng người.
Đây không phải là Khương Thư Lan sao?
Lúc nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, Trâu Dược Hoa cùng với Trâu Dương dường như đều quên mất hô hấp.
Trong nháy mắt, xung quanh Trâu Dược Hoa trở nên im lặng, anh ta chết đứng nhìn chằm chằm vào Khương Thư Lan ở trước mặt.
Khương Thư Lan trong trí nhớ của anh ta là một Khương Thư Lan bán mặt cho đất bán lưng cho trời, lôi thôi lếch thếch, cả người suốt ngày đều đeo tạp dề, tóc tai buộc đại phía sau đầu, cô có khuôn mặt rất đẹp nhưng chưa bao giờ biết cách ăn diện.
Chính xác hơn mà nói thì chính là không có thời gian để ăn diện.
Năm đầu tiên đến nhà họ Trâu của Khương Thư Lan chính là thời gian khó khăn nhất đối với cô, bên trên thì phải chăm sóc cho mẹ chồng xảo quyệt, phía dưới thì phải chăm sóc cho con trai con gái riêng khó chiều, còn phải hầu hạ chồng đi làm về.
Chỉ trong vòng một năm, Khương Thư Lan từ nụ hoa tươi mười tám tuổi như đã biến thành một đóa hoa sắp héo tàn.
Dung nhan dù có xinh đẹp, nhưng với cuộc sống quá khó khăn thì trên mặt vẫn sẽ đều bị lưu lại dấu vết, tiều tụy cùng với mỏi mệt.
Đó chính là Khương Thư Lan gả cho Trâu Dược Hoa không hề sinh con của kiếp trước.
Nhưng Khương Thư Lan ở trước mặt này, ngay sau xe còn quay lại nhận lấy một đứa nhỏ còn quấn tã, nhẹ nhàng dỗ dành, rồi đưa đứa nhỏ lại cho người ở trong xe, dịu dàng mà nói gì đó với người kia.
“Được rồi, em xuống dưới xem chị Hồ thế nào rồi sẽ lên xe ngay, anh không cần tức giận.”
Chu Trung Phong không nguyện ý để cô xen vào chuyện kia, nhưng không thể thay đổi được ý định của Khương Thư Lan.
Trời bên ngoài rất lạnh, Chu Trung Phong lại không muốn để hai đứa nhỏ trúng gió nên chỉ có thể ở bên trong xe mà bế lấy hai bé.
Ban đầu là Chu Trung Phong định xuống dưới để giải quyết nhưng Khương Thư Lan lại nói, chuyện của phụ nữ thì tự phụ nữ giải quyết với nhau mới là tốt nhất.
Dựa vào lời chửi rủa của bà mẹ chồng kia, nếu như Chu Trung Phong xuống dưới, mới là càng gây thêm hiểu nhầm cho chị Hồ.
Chu Trung Phong lớn đến nhường này nhưng chưa bao giờ bị bỏ qua như vậy.
Lúc này liền có chút ủy khuất, nhìn lại hai đứa con trong ngực mình thì lại càng ủy khuất hơn.
Nếu không phải vì hai tiểu tử này thì Thư Lan sao có thể bỏ lại anh như vậy được?
Trấn an xong chồng cùng với con rồi, lúc này Khương Thư Lan mới đóng cửa xe lại, tránh để gió lạnh bên ngoài thổi tới bên người hai đứa nhỏ.
Nhưng mà sau khi cô quay người lại, ánh mắt sáng chói đang nhìn chằm chằm vào mình rất khó khiến cô có thể bỏ qua được.
Phải nói là hai đôi mắt mới đúng.
Khương Thư Lan theo bản năng mà nhìn qua nơi hai ánh mắt kia nhìn vào mình, quả nhiên, liếc mắt một cái lập tức nhìn thấy được Trâu Dược Hoa cùng với Trâu Dương đang đứng cách đó không xa.
Cô có chút sửng sốt. Sao bọn họ lại có mặt ở đây?
Nhưng nghĩ lại một chút nhà máy cán thép tổng của thủ đô muốn mở ngày hội học tập cho mọi người, thì những phân xưởng phía dưới muốn mở hội học tập đều có thể được.
Ánh mắt Khương Thư Lan chỉ dừng trên người hai cha con bọn họ trong chốc lát, sau đó ngay lập tức dời mắt đi, đi đến phía của Hồ Vịnh Mai, bên phía Hồ Vịnh Mai sớm đã náo loạn hết lên rồi.
Mãi đến khi Khương Thư Lan đi thẳng qua trước mặt của hai cha con Trâu Dược Hoa, cô không thèm liếc qua nhìn bọn họ.
Áo khoác ngoài đỏ tươi vừa đẹp vừa nổi bật, đôi giày da hươu khiến cho dáng người cô càng thêm yểu điệu, nhưng người thì vẫn là người đó.
Dù vậy, bọn họ đều hiểu ra Khương Thư Lan này không còn là Khương Thư Lan mà bọn họ biết nữa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận