Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1483:

“Mấy người giỏi lắm.”
Trâu Dương ở bên cạnh cười lạnh một tiếng: “Chúng tôi ít nhiều cũng là được tiêu tiền chân chính của mình, bà thì sao? Bắt cha tôi phải nuôi đứa con ngoài giá thú kia, bà thì không giỏi sao?”
Nghe được lời này, Thạch Đầu từ trong phòng chạy đến nhất thời không biết phải làm gì.
Cậu nhóc là con ngoài giá thú, điều này cậu nhóc sớm đã biết rồi.
Nhưng mà đây là lần đầu tiên mọi người nói thẳng ra ngoài như vậy.
Điều này khiến cho Thạch Đầu có chút nhục nhã, cũng có chút khổ sở.
“Tôi không bắt ông ta phải nuôi, tôi có thể tự kiếm tiền được.”
Cậu nhóc đã mười chín tuổi, đã có thể ở bên ngoài làm công rồi, dù rằng cũng kiếm không được quá nhiều tiền.
“Vậy tiền mà trước đó cậu tiêu thì sao?” Trâu Dương mỉa mai một câu.
Mặt Thạch Đầu nhất thời đỏ lên: “Tôi vẫn sẽ đi làm, nhất định vẫn sẽ đi làm kiếm tiền.”
“Làm cái gì mà làm? Thạch Đầu, con nhớ cho kỹ, đây là bọn họ mắc nợ con.” Vẻ mặt Giang Mẫn Vân đầy cay nghiệt mà phản bác.
Mấy năm nay cô ta luôn bận rộn nghĩ cách gây chuyện, bận bịu đấu trí với mọi người trong nhà, sớm đã không còn chút vẻ dịu dàng của năm đó nữa, mà hiện tại chỉ đầy sự cay nghiệt chanh chua.
Cô ta có thể ly hôn nhưng cô ta lại không muốn ly hôn, cô ta vẫn còn ôm những tia hy vọng cuối cùng, nếu như cô ta ly hôn thì Trâu Dược Hoa sẽ giàu lên rất nhanh, sẽ không còn liên quan gì đến cô ta nữa.
Cô ta háo thắng như vậy, nếu như đối phương giàu lên, vậy cô ta thân là vợ hợp pháp sẽ có cơ hội nhận được một nửa tài sản.
Vì một chuyện hư vô mờ mịt như vậy mà cô ta chịu đựng tiếp tục ở lại như thế.
Đối mặt với lời của mẹ, Thạch Đầu lập tức trở nên trầm mặc, cả bả vai cũng run lên: “Mẹ, lúc ông ngoại đi, có nói chúng ta hãy về nhà tìm gặp ông.”
Ông ngoại ở thủ đô, sống tốt hơn bọn họ ở đây rất nhiều.
Nghe được lời, cơ thể Giang Mẫn Vân cũng run lên, sau đó cô ta ngẩng dầu, hung tợn mà nhìn cậu nhóc: “Không được nhắc đến chuyện rời đi.”
Đời này cô ta có chết thì cũng phải kéo theo Trâu Dược Hoa chết cùng.
Đây chính là con đường mà cô ta đã chọn đi.
Cũng là mối duyên mà cô ta đã tranh lấy.
Dù có khổ sở, cô ta cũng phải khiến cho Trâu Dược Hoa khổ sở theo, muốn chết cũng không được, đây là báo ứng của việc anh ta đời này đã hủy hoại cô ta.
Mà hết thảy điều này đều bị mấy người Trâu Dương nhìn thấy được trong mắt.
“Con đói bụng.”
Kiều Trì còn buồn ngủ, đứng dậy từ trên giường.
Không ai để ý đến cậu ta.
“Con đói bụng.”
Cậu ta lại lặp lại một lần nữa.
“Được rồi được rồi, để mẹ nấu cơm cho.”
Kiều Lệ Na vội gỡ mặt nạ ra, ở nước ngoài bọn họ chưa từng học nấu ăn, nhưng sau khi về nước vài năm, cô ta đã học được, bởi vì tiền đều bị bọn họ tiêu hết không còn chút gì nữa rồi.
Đối mặt với căn chật chội dột úng này.
Kiều Trì cực kỳ bất mãn: “Khi nào thì có thể đổi phòng được vậy?”
“Chuyện này phải hỏi cha con, xem ông ấy được phân phòng ở như thế nào.”
Đây dường như là hy vọng duy nhất trong nhà.
Đang nói thì Trâu Dược Hoa cũng quay lại: “Dược Hoa, chuyện nhà ở như thế nào rồi?” Kiều Lệ Na khẩn thiết hỏi.
Lúc này đây, kể cả Giang Mẫn Vân trước đến giờ luôn khắc khẩu cũng phải im lặng, mang theo mấy phần hy vọng.
Căn nhà này hiện tại bọn họ ở không nổi thêm một giây nào nữa rồi.
“Không được phân nhà, hiện tại tôi đã bị cho vào danh sách nhân viên bị buộc cho thôi việc rồi.”
Trâu Dược Hoa hồn bay phách lạc mà nói.
Nghe được lời này, cả nhà đều không khỏi im lặng.
“Không thể nào, kể cả đời trước cũng chưa từng bị đuổi việc như vậy như vậy.” Trâu Dương theo bản năng mà phủ nhận.
Sao đời này có thể bị hạ chức như vậy?
Đây là chuyện mà bọn họ đến bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến.
Hai mắt Trâu Dược Hoa vô hồn: “Đời trước cha cũng bị thôi việc rồi, nhưng khi ấy Khương Thư Lan đã giúp đỡ cha duy trì sự nghiệp.”
Lúc anh ta bị hạ chức đã lựa chọn tạm thời rời cương vị công tác để bảo trì mặt mũi của mình.
Đời này, anh ta đã ngắc ngoải níu giữ được hơn mấy năm, nhưng cũng không chạy thoát nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận