Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 440:

“Chị Ngưu, đừng dùng tư tưởng của mấy người đi bình phán Khương Thư Lan, cô ấy không phải kẻ thấp kém, sớm muộn cũng có cơ hội ra khỏi đây, mấy người nghĩ còn nhiều cơ hội để qua lại với cô ấy sao?”
Đây coi như là lời nói vô cùng thật lòng.
Chị Ngưu nghe được lời này, nhất thời đặt mông xuống đất, hoàn toàn trợn tròn mắt.
Cái gì mà nói cô ấy không phải kẻ thấp kém gì?
Sớm muộn cũng bay ra khỏi đây?
Vậy sau này chị ta chẳng còn chút quyền hạn nào trong mắt Khương Thư Lan hay sao?
Đã không tạo được thiện cảm gì, lại còn gây sự với người ta.
“Bỏ đi, chị ra ngoài đi, mặt khác, ngày mai tôi sẽ gọi doanh trưởng Ngưu nhà chị đến đây một chuyến.”
Lời này nói ra, chị Ngưu lại thất hồn lạc phách, chị ta chung quy lại vẫn gây liên lụy đến con trai mình sao?
Lúc này đây, nói là bị ngàn con kiến gặm cắn cũng không đủ để miêu tả cảm giác của chị Ngưu lúc này.
Chị ta hối hận rồi, thực sự hối hận đến chết rồi.
Sao lại đi chèn ép người khác cơ chứ?
Sao lại gây sự với Khương Thư Lan cơ chứ?
Nếu như không có bắt đầu, liệu có phải sẽ không có kết quả như vậy hay không?
Ở bên ngoài, Khương Thư Lan vừa mới thay tạp dề, chuẩn bị dọn dẹp một chút để rời đi.
Đã bị người ở căn tin vây quanh.
Khương Thư Lan dừng bước lại, cô đưa mắt lên nhìn, hơi nhíu mày lại: “Có chuyện gì vậy? Muốn đánh nhau sao?”
Nếu như đánh nhau thì cô sẽ gọi Chu Trung Phong đến, cô cần gì phải đánh nhau với bọn họ.
Mọi người: “...”
Ai mà muốn đánh nhau với cô chứ???
Dựa vào hình thể của cô, còn chưa đủ sức để ra một nắm đấm nữa.
Khóe miệng mọi người không khỏi giật giật, theo bản năng mà lắc đầu: “Không phải, không phải đâu.”
“Vậy mấy người muốn gì?”
Khương Thư Lan nâng đồng hồ ở cổ tay lên nhìn, ngữ khí thản nhiên: “Chồng tôi sắp tan tầm rồi, có chuyện gì thì nói nhanh lên đi.”
Cô cảm thấy giữa cô với bọn họ chắc cũng chẳng có gì hay ho để nói.
Dù sao thì chiều nay mới xảy ra chuyện như vậy rồi.
Cô có thể đứng đây nói chuyện với bọn họ như vậy cũng coi như là rộng lượng lắm rồi.
Khương Thư Lan không khỏi kiên cường, những người còn lại ý thức cũng uể oải đi mấy phần.
Nhất là khi nghĩ đến chuyện lúc chiều, nhất thời có chút xấu hổ.
Mọi người ấp a ấp úng: “Ừm, là như vầy...”
Sau một lúc lâu vẫn chưa đủ dũng khí để nhả ra một câu đầy đủ.
Khương Thư Lan không còn kiên nhẫn để nghe bọn họ nói tiếp nữa, cô trực tiếp xoay người mà rời đi.
Vừa thấy cô muốn rời đi, mọi người nhất thời sốt ruột.
“Tiểu Khương, à không, đồng chí Khương Thư Lan, xin lỗi cô.”
“Lúc trước chúng tôi không cố ý gây khó dễ cho cô đâu.”
“Chúng tôi biết lỗi rồi.”
“Hy vọng cô có thể tha thứ cho chúng tôi.”
Những lời này sau khi có lời mở đầu rồi sẽ dễ nói hơn rất nhiều.
Khương Thư Lan nghe xong không khỏi ngớ ra: “À....”
Không phải tất cả những lời xin lỗi đều đáng được tha thứ.
Bọn họ không đáng.
Dứt lời, chưa đợi bọn họ phản ứng gì, Khương Thư Lan đã đi từng bước về phía trước rồi, sắc mặt không chút thay đổi mà nói: “Đã nói xong chưa?”
Mọi người theo bản năng mà gật đầu.
“Vậy tránh ra đi, tôi phải đi về rồi.”
Mọi người theo bản năng mà tránh đường đi, trơ mắt nhìn Khương Thư Lan rời đi.
Mọi người chỉ biết quay qua nhìn nhau.
“Cô ấy tha thứ cho chúng ta rồi hay là chưa tha thứ vậy?”
Cảm giác như thái độ này của Khương Thư Lan khiến người ta không rõ ràng chút nào.
“Không biết nữa.”
“Nhưng tôi có cảm giác dường như cô ấy vẫn chưa tha thứ cho chúng ta.”
Nếu như đã tha thứ cho bọn họ, căn bản sẽ không có phản ứng này.
Lúc này đây, mọi người không khỏi trầm mặc.
Đúng lúc mọi người còn đang trầm mặc, chị Ngưu đi ra từ trong phòng sĩ quan hậu cần, có chút điên điên khùng khùng: “Khương Thư Lan đâu, Khương Thư Lan đâu rồi?”
Mọi người nhìn cảnh này không khỏi ngơ ngác.
“Chị Ngưu, chị bị làm sao vậy?”
Hốc mắt chị Ngưu hồng hồng: “Tôi đi tìm Khương Thư Lan, tôi muốn hỏi cô ta, tại sao lại không tố cáo tôi?”
“Tố cáo chị cái gì cơ?” Có người hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận