Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 805:

Thật ra, cô cảm thấy khí hậu ở hải đảo tốt hơn ở thủ đô, nhìn bệnh của Tiểu Thiết Đản, từ lúc bé tới đây đã không có tái phát nhiều nữa thì sẽ biết thôi.
Nên đối với người già cũng sẽ như vậy.
Khí hậu bên này vô cùng thích hợp cho người già sống.
Chu Trung Phong vẫn lắc đầu: “Bọn họ không thể lặn lội đường xa.”
Nếu có thể chịu được, lúc anh kết hôn, bọn họ đã tới hải đảo rồi.
Hai ông bà lão hơn 80 tuổi, vì sợ bản thân chết ở bên ngoài, mà cố chấp ở lại trông giữ trên mảnh đất xưa.
“Cái nào cũng không được, vậy chúng ta lùi thời gian lại, ăn tết không về, tết Nguyên Tiêu về.”
“Tết Nguyên Tiêu cả nhà đoàn tụ, em nghĩ ông và bà cũng hy vọng chúng ta trở về.”
Lúc đó, bọn nhỏ đã hơn ba tháng, chung quy vẫn tốt hơn hai tháng.
Chu Trung Phong rơi vào trầm tư. Anh vẫn còn đang suy xét, anh hy vọng sẽ nghĩ ra biện pháp vẹn cả đôi đường, nhưng trên đời này, sao lại có chuyện đó chứ!?
Sau khi cha Khương và mẹ Khương biết chuyện, hai người cũng không nhúng tay vào.
Đây là chuyện của vợ chồng son bọn họ, bọn họ sẽ tự giải quyết.
Ban đêm, Chu Trung Phong đưa ra quyết định: “Vậy tết Nguyên Tiêu chúng ta về đi!”
Đêm giao thừa bọn họ không thể về, thì tết Nguyên Tiêu bọn họ sẽ về đoàn tụ.
Khương Thư Lan ừ một tiếng, cô thấy anh vẫn còn cau mày, nên đưa Nháo Nháo vào cho anh, chỉ khi đứa nhỏ này khóc mới có thể dời đi sự chú ý của anh.
Quả nhiên, bé lớn vừa khóc, Chu Trung Phong bất giác nhíu mày, anh hơi ghét bỏ: “Sao con lại thích khóc như vậy chứ?”
Nhất là lúc bé ở trên tay anh, khóc vô cùng ghê gớm. Không giống đàn ông con trai một chút nào.
Khương Thư Lan: “Anh đừng lạnh mặt nữa, anh cười với con đi.”
Chu Trung Phong: “Anh cười với con á? Không thể nào, anh là cha thì phải có uy nghiêm của một người cha.”
“Dù sao thì anh cũng là cha của đứa bé.”
Bây giờ anh mà không uy nghiêm, chẳng phải sau này bọn nhỏ sẽ lật trời sao?
Khương Thư Lan thấy anh không chịu, cô cũng lười phản ứng anh, chỉ chuyên tâm dỗ An An trong ngực.
Nhưng mà, Chu Trung Phong thấy cô đặt tâm tư lên người An An, anh nhớ lại lúc Khương Thư Lan ôm Nháo Nháo.
Anh nhìn quanh, thấy không có ai.
Anh do dự một chút, sau đó cười với Nháo Nháo một cái.
Lúc này anh cười thật sự, mặt mày cong cong, khóe môi nâng lên, kết quả… Nháo Nháo sửng sốt, bé khóc tê tâm phế liệt, tay chân quơ loạn, dáng vẻ muốn chạy trốn.
Chu Trung Phong: “…”
Chu Trung Phong buồn bực không ngủ được, nửa đêm, lúc thay tã cho bọn nhỏ, bé vừa đến tay anh, bé lại khóc.
Chu Trung Phong buồn bực, anh ghét bỏ: “Thư Lan, em nói xem có phải con không thích anh hay không?”
Quan trọng là dường như Nháo Nháo có thù hằn gì với anh vậy, An An thì không khóc, nhưng lúc anh bế bé, bé lại phun nước bọt về phía anh.
Hai Hỗn Thế Ma Vương.
Khương Thư Lan thấy vậy, cô thuận miệng nói: “Có lẽ mỗi lần anh cười trông quá dọa người.”
Lời này vừa được nói ra, Chu Trung Phong trầm tư.
Sau đó, nhiều ngày sau, Chu Trung Phong thức dậy vào lúc sáng sớm, nhân lúc không có ai, anh lén lút một mình, luyện tập tươi cười với cái gương.
Anh cố gắng để mình cười nhìn hiền hòa hơn, giống một người cha hơn.
Sau bao ngày luyện tập, khi anh lộ ra một nụ cười mà tự anh cho là tràn ngập tình yêu thương của người cha, hiền từ lại ôn hòa với cái gương.
Anh cảm thấy bọn nhỏ sẽ không bị anh dọa khóc nữa, nên mới định ôm bọn nhỏ trên tay để thử.
Kết quả, ngày đầu tiên, anh bế Nháo Nháo rồi cười hiền từ, Nháo Nháo sợ đến mức hai chân đạp loạn, khóc lớn một hồi lâu.
Chu Trung Phong: “…”
Ngày thứ hai, anh cười hiền từ với An An, bé liền cho anh ngâm trong nước tiểu nóng hôi hổi.
Chu Trung Phong: “…”
Chu Trung Phong cảm thấy hai đứa bé này đang chống lại anh, anh tự nhận là nụ cười của mình không có gì để bắt bẻ, nhưng hai đứa con nít quỷ này, vậy mà lại không như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận