Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 713:

Ba đứa nhỏ đều đồng loạt chỉ vào phòng ngủ.
“Đã ăn cơm chưa?”
Quyên Quyên lắc đầu, sợ hãi nói: “Cha, cha đưa tiền cho bọn con trước để bọn con tới căn tin ăn cơm đi.”
“Ngoan lắm....”
Tống Vệ Quốc xoa đầu Quyên Quyên rồi đi vào bên trong phòng ngủ.
Nhưng mà hắn ta vừa đi đã bị Quyên Quyên kéo lại.
Cô bé ngẩng đầu, ngước con mắt chờ đợi mà nhìn chằm chằm Tống Vệ Quốc, thấp giọng mà cầu xin hắn: “Cha, cha đừng có ly hôn có được không?”
Những lời cầu xin cùng với ánh mắt chờ mong của mấy đứa nhỏ.
Hết thảy đều khiến tim của Tống Vệ Quốc đau như bị dao cắt, hắn ta ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào con gái lớn Quyên Quyên.
“Quyên Quyên, chuyện của người lớn, người lớn sẽ biết cách xử lý, con chỉ cần biết rằng, dù thế nào thì cha cũng sẽ không vứt bỏ các con.”
Dù thế nào thì anh cũng sẽ không buông bỏ ba đứa con của mình đâu.
Quyên Quyên cúi người xuống, hạ giọng ngập ngừng nói: “Nhưng mà con cũng muốn có mẹ nữa.”
Cô bé không muốn cha vứt bỏ mình, nhưng cũng không muốn mẹ bỏ bọn họ mà đi.
Cô bé cũng muốn có một gia đình đầy đủ người thân.
Lời này khiến cho Tống Vệ Quốc nhất thời trầm mặc: “Cha rất xin lỗi, cha không nuôi dạy các con đầy đủ được, không thể cho các con một gia đình đầy đủ, nhưng thực sự không còn cách nào nữa, chỉ có thể chọn một trong hai mà thôi.”
“Nếu các con muốn hận thì hận một mình cha là được rồi.”
Hắn ta đứng lên, buộc mình không phải nhìn qua khuôn mặt non nớt cùng với ánh mắt cầu xin của những đứa nhỏ nữa.
Xoay người đi vào trong phòng ngủ, Tiêu Ái Kính đang khóa trái ở trong đó.
Tống Vệ Quốc không vào được, hắn ta đứng ở cửa, ngữ khí bình tĩnh: “Lão Tiêu, anh biết em nghe thấy được, mau ra mở cửa đi.”
Bên trong phòng vẫn im lặng.
“Ở trước mặt các con thì hãy giữ cho nhau chút thể diện cuối cùng đi.”
Con cái không chỉ là mối uy hiếp của Tống Vệ Quốc, mà còn là mối uy hiếp của Tiêu Ái Kính.
Quả nhiên giây tiếp theo, răng rắc một tiếng, cửa đã được mở khóa.
Tiêu Ái Kính không quan tâm cửa mở thế nào, chị ta lại đi vào giường nằm, cầm trong tay một bình rượu màu xanh biếc.
Rõ ràng chính là Thiết Đao Tử năm mươi độ.
Chị ta cứ như vậy mà dựa vào đầu giường, uống từng ngụm một.
Tống Vệ Quốc vừa tiến đến đã ngửi thấy mùi rượu cay nồng ập vào mũi, vừa mới tiến đến đã đá phải một bình rượu ở dưới sàn kêu lên lách cách.
Tống Vệ Quốc khé nhíu mày, hắn ta ngẩng đầu, nhìn về phía Tiêu Ái Kính vẫn còn đang uống rượu ở trên giường, liền đi tới giằng chai rượu trên tay chị ta lại.
“Bây giờ uống rượu còn có ý nghĩa gì không?” Thanh âm có chút lạnh lùng.
Tống Vệ Quốc là người rất ôn thuận, tính tình cũng vô cùng tốt, nhưng đây là lần tức giận hiếm thấy của hắn ta trước mặt vợ.
Tiêu Ái Kính đã uống đến mức hai mắt mông lung, hai gò má cũng không khỏi hồng lên, chị ta cố gắng mở to hai mắt nhìn Tống Vệ Quốc: “Còn có ý nghĩa gì sao?”
Chị ta cười giễu cợt, thất tha thất thiểu mà đứng lên, cầm lấy cổ áo của Tống Vệ Quốc: “Nếu em không uống rượu thì anh nói xem em phải làm gì bây giờ? Tống Vệ Quốc, em theo anh từ lúc hai mươi tuổi, hiện tại đã ba mươi bốn tuổi rồi, anh lại muốn ly hôn với em sao?”
Chị ta đến sát lại gần nhìn khuôn mặt của hắn ta: “Anh mở to hai mặt ra mà nhìn, nhìn xem khuôn mặt tàn tạ của Tiêu Ái Kính này lúc này đây, anh muốn ly hôn với em sao?”
Chị ta cười lên khanh khách.
“Tống Vệ Quốc ơi là Tống Vệ Quốc, anh nói muốn ly hôn với em chi bằng nói em đi tìm đường chết còn hơn!”
Đối diện với khuôn mặt kia, khuôn mặt này chính là khuôn mặt cùng hắn ta đi qua thời điểm gian nan nhất, cũng gặp được hắn ta ở thời điểm khó khăn nhất.
Cũng là người phụ nữ này, luôn bị người nhà kêu rằng hãy bỏ hắn ta đi, nhưng vẫn kiên định không chút lay động mà đi theo hắn ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận