Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1336:

Mọi người đang nói chuyện với nhau bỗng trong phòng vang lên tiếng bình sứ rớt xuống đất, vỡ tan tành, ngay sau đó im bặt.
*
Không nói đến sự náo nhiệt của bên Văn phòng Thanh niên trí thức.
Mà phía nhà họ Khương, Khương Thư Lan vì lo cho chuyện của Khương Học Dân nên vẫn luôn có chút thất thần.
Chu Trung Phong đã nhận ra gì đấy, anh nhỏ giọng hỏi một câu: "Làm sao vậy?"
Khương Thư Lan đã đồng ý với Khương Học Dân việc giấu giếm chuyện của cậu ta, cho nên ngay cả Chu Trung Phong cô cũng chưa kể.
Cô chỉ nói: "Lát nữa anh để ý, khi nào Học Dân về nhà thì báo với em một tiếng." Dừng một chút, cô bổ sung một câu: "Đừng để chị dâu cả của em thấy."
Chu Trung Phong ừ một tiếng, lấy giấy báo gói lại một củ khoai nướng rồi đưa cho cô cầm.
Cũng không gặng hỏi gì thêm.
Không bao lâu sau, Khương Học Dân đã về nhà, sắc mặt có phần trắng bệch, không biết là do bị lạnh hay là bị thương tâm bởi chuyện trước đó.
Khương Thư Lan vừa thấy cậu ta, lập tức cầm củ khoai nướng còn nóng hôi hổi đi ra ngoài.
Người nhà họ Khương bên cạnh cũng tò mò: "Thư Lan nó bị làm sao vậy?"
Chu Trung Phong yểm trợ phía sau: "Có lẽ có việc gì đó."
Người trong nhà à một tiếng, không gặng hỏi gì thêm, tuy mọi người đều ngồi trong nhà tránh rét không ra ngoài nhưng cũng không thực sự nhàn rỗi, bào chế dược liệu, thắt dây thừng, làm nghề mộc, chế biến lạp xưởng.
Tóm lại, ai cũng có việc để làm.
Bên ngoài.
Khương Thư Lan vừa đi ra, cơn gió lạnh thấu xương phả vào người cô khiến cô rúc mặt vào trong cổ áo. Đi tới trước mặt Khương Học Dân, cô trực tiếp kéo tay cậu ta, nhìn ngó khắp nơi rồi đi tới đống rơm bên cạnh để tránh gió.
"Sao rồi?"
Vừa nói cô vừa dúi củ khoai nướng nóng hầm hập vào trong tay Khương Học Dân.
Sắc mặt Khương Học Dân hơi hoảng hốt: "Cô, cháu….”
Vẫn chưa nói xong mà vành mắt đã đỏ.
Thấy cảnh tượng này, làm sao Khương Thư Lan còn không biết được kết quả cơ chứ.
Cô cũng im lặng theo một lát, muốn nói một câu không sao đâu. Thế nhưng câu "không sao đâu" này lại quá mức hời hợt, không đủ để an ủi tâm trạng hiện giờ của Khương Học Dân.
Cô thở dài: "Vậy giờ cháu tính sao?"
Nếu bên thanh niên trí thức ấy không có kết quả, vậy thì phải tiến hành bước tiếp theo.
Là định đi xem mắt rồi lập gia đình hay định làm gì đó, tóm lại phải có một con đường để đi.
Có lẽ do Khương Thư Lan quá mức bình tĩnh.
Cũng có lẽ người cô này của mình từ nhỏ đã có tính cách ôn hoà như vậy, mặc kệ gặp phải chuyện gì cũng chưa bao giờ hùng hổ doạ người.
Điều này khiến Khương Học Dân cũng dần dần bình tĩnh theo.
Cậu ta nắm một nhúm tuyết, dùng tuyết lạnh khẽ xoa vào mặt: "Cô, cháu không muốn xem mắt, cũng không muốn kết hôn."
Hiện giờ nếu cậu ta xem mắt rồi kết hôn, đối với con gái nhà người ta là không công bằng.
Cậu ta không muốn khinh dễ người ta.
Nghe được câu này, Khương Thư Lan không khỏi tán thưởng cậu ta một cái: "Cũng không tệ lắm, còn coi như có lương tâm."
Nếu đối phương thật sự cắt đứt với thanh niên tri thức Lý, vừa quay đầu đã muốn xem mắt, Khương Thư Lan ngược lại sẽ có chút khinh thường cháu trai này của mình.
Tuy việc nối dõi tông đường quan trọng, nhưng quan trọng hơn cả là chính cậu ta.
Cô gái mình đã thích nhiều năm như thế thì sao có thể dễ dàng buông bỏ cho được.
Khương Học Dân cười khổ một tiếng: "Cô, cháu làm vậy thì có gì to tát đâu ạ? Đây chỉ là chuyện mà một người đàn ông bình thường sẽ làm mà thôi."
Cậu ta học được một điều từ cô của mình, nói chính xác hơn là học được một điều từ Trịnh Hướng Đông.
Đó chính là theo đuổi nữ đồng chí mình thích thì không thể không có điểm dừng, bằng không sẽ ép chết đối phương.
Đây cũng là lý do vì sao cậu ta thích thanh niên trí thức Lý nhưng vẫn duy trì ở một mức độ nhất định, Khương Học Dân sợ rằng một ngày nào đó bản thân sẽ trở thành người như Trịnh Hướng Đông.
Chưa bao giờ gây thêm phiền phức cho thanh niên trí thức Lý.
Khương Thư Lan không nhịn được xoa đầu Khương Học Dân, cảm khái nói: "Trưởng thành rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận