Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 704:

Nhân viên nghiên cứu khoa học ở Tây Bắc không nhiều lắm, cũng chỉ có khoảng hơn một trăm người.
Giai đoạn này bọn họ cứ chịu khó một chút, làm nhiều rau củ khô một chút, ở bên kia ăn tiết kiệm một chút chắc là vẫn sẽ đủ.
Đợi sau khi quân đội ở đây xây xong nhà máy rau củ khô rồi sẽ không cần cái bếp lò nhỏ này của bọn họ nữa.
Mà Khương Thư Lan vẫn có thể tiếp tục dùng lòng bếp này tự mình cung ứng đồ ăn cho cha mẹ chồng theo ý muốn.
Sĩ quan hậu cần gật đầu: “Không có vấn đề gì hết, cô ở bên này xây được lòng bếp, tôi nhất định sẽ báo cáo, cho dù là tôi không báo cáo thì hiện tại lãnh đạo cũng đã biết rồi, hơn nữa cô cũng không cần chịu vất vả nhiều đâu, tôi quay về sẽ xây thêm mấy cái bếp nữa ở căn tin của mình, đến lúc đó hai bên cùng làm, số hàng đầu tiên làm được cứ đưa đến căn cứ ở Tây Bắc trước.”
Bởi vì lý do ban đầu để làm rau củ khô chính là vì căn cứ ở Tây Bắc.
Khương Thư Lan gật đầu, cảm thấy biện pháp này cũng rất tốt. Cô đồng ý.
Sĩ quan hậu cần cũng chuẩn bị quay về.
Khương Thư Lan liền nói với mẹ Khương: “Tầm trưa khi chúng ta ăn cơm cứ nếm thử vị của rau củ khô này đi.”
Mẹ Khương gật đầu, mang rau củ khô vào phòng bếp để nấu nướng.
Bà không khỏi nói: “Chúng ta làm nhiều một chút, cha mẹ chồng của con ở bên đó nhận được sẽ được ăn uống đầy đủ hơn, bớt khổ sở hơn.”
Bà cảm thấy cuộc sống của hai người cha mẹ chồng Thư Lan quả thực không dễ dàng chút nào.
Cuộc sống thực sự không tốt đẹp được như bọn họ.
Bọn họ lúc trước khi còn sống ở Đông Bắc, một năm bốn mùa chưa bao giờ thiếu rau củ để ăn, cho dù là vào mùa đông lạnh nhất, trong hầm đều tồn được rau cải trắng.
Đâu có giống như cha mẹ chồng Thư Lan chứ?
Haiz!
Ngẫm lại chỉ khiến người khác đau lòng.
Khương Thư Lan gật gật đầu: “Con cũng tính như vậy, làm nhiều nhiều một chút.”
Hơn nữa không riêng gì rau củ, sau khi làm thành công rau củ khô, cô thực sự nghĩ được đến rất nhiều thứ khác nữa.
Rau củ có thể làm thành rau củ khô được, vậy thì có thể làm như vậy với cả hải sản nữa.
Hoa quả sau khi phơi nắng thành hoa quả khô rồi, có phải hay không cũng có thể ướp muối được?
Nghĩ đến đây, cô liền nhớ tới lần đầu tiên khi cô tới hải đảo, lúc đang say sóng, Vương Thủy Hương có đưa cho cô ít quả mơ xanh ướp muối.
Loại mơ xanh ướp muối này đều có thể để được tới hơn nửa năm.
Chua thì chua, nhưng mà còn hơn quả khô cứng ngắc, thành phần dinh dưỡng chắc chắn cũng sẽ rất tốt.
Dù sao đồ hộp ở thời này vẫn còn là thứ rất hiếm.
Nhưng mà Khương Thư Lan lại nghĩ đến một chuyện, bọn họ có thể tự làm đồ hộp được.
Dù sao thì hải đảo có nhiều hoa quả như vậy, trong đó cây xoài cùng với cây đào là thứ thích hợp để làm thành đồ hộp nhất, mấy thứ đó ở trên hải đảo đều là những thứ không ai ăn, mỗi lần có bão rơi rụng xuống chỉ có thể làm bạn với bùn đất.
Lúc Khương Thư Lan còn đang suy nghĩ miên man, cha Khương đã đốt nóng bếp lò rồi.
Còn không quên quay đầu lại hỏi Khương Thư Lan: “Lần này định sấy gì thế?”
Khương Thư Lan nói: “Trước tiên cứ sấy một đống củ cải đã.”
Đây là thứ nhà bọn họ có nhưng không đủ lắm.
Rõ ràng là không đủ, rau khô cần phải rất nhiều cân mới làm thành một cân rau củ khô được.
Khương Thư Lan nghĩ nghĩ: “Cha, cha ở bên này sau khi sấy xong rồi thì làm thêm một cái bếp lò nữa, con đi gọi Hầu Tử cùng với Bốn Mắt tới giúp cha cho.”
Một cái bếp lò thì không đủ dùng chút nào.
Hầu Tử cùng với Bốn Mắt dường như ngày nào cũng đi tuần tra.
Hơn nữa bởi vì Khương Thư Lan đang mang thai nên Chu Trung Phong lúc không có ở nhà đều sẽ kêu Hầu Tử và Bốn Mắt lúc đi tuần tra chú ý tới Khương Thư Lan đang ở nhà nhiều hơn chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận