Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 906:

Khương Thư Lan đặt chén trà xuống, thoải mái hào phóng nói: “Tôi không đi làm, ở nhà chăm con.”
Hai đứa con căn bản khiến cô không thể đi đâu được lâu.
Lời này vừa dứt, mọi người hai mặt nhìn nhau, mỗi người một ánh mắt.
Nhóm người bọn họ, bất kể là nam hay nữ, sau khi đã kết hôn, rất ít người không đi làm.
Đặc biệt là nữ, đại đa số đều có sự nghiệp của riêng mình, bất kể là bên nhà mẹ đẻ, hoặc là bên nhà chồng, hoặc là trước mặt con cái đều có thể là một tấm gương.
Nhưng Khương Thư Lan này kết hôn xong liền không đi làm nữa, cuối cùng vẫn là từ nông thôn ra, ánh mắt thiển cận.
Chỉ có thể nhìn tới địa bàn trước mắt.
Cô cũng không tự nhìn xem, phụ nữ thì có thể xinh đẹp được mấy năm, chờ tới sau này hoa tàn ít bướm, đàn ông con trai cũng không đau lòng cho cô.
Đến lúc đó một phần thu nhập độc lập cũng không có.
Sau này, muốn khóc cũng chưa chắc đã có chỗ khóc.
Mọi người nhanh chóng trao đổi ánh mắt.
Chờ sau khi Khương Thư Lan ngồi xuống rồi, Cao Thải Hà muốn nói lại thôi: “Chị dâu, em cảm thấy....”
Lời cô còn nói chưa xong đã bị một vị nữ đồng chí ở bên cạnh Từ Lệ Phương ban đầu ngăn lại.
“Tiểu Khương à, chúng ta là phụ nữ, vẫn nên có sự nghiệp của riêng mình, ở nhà chăm con, ăn bám nhà chồng cũng không vinh quang gì.”
Nữ đồng chí này có quan hệ tốt với Từ Lệ Phương, trước đó Từ Lệ Phương bị chèn ép tới mức phải bỏ đi, cô ta cũng đã chuẩn bị tư thế phát tiết hả giận xong.
Lời này còn chưa nói xong, bên ngoài đã vang lên tiếng nói ngạc nhiên của ai đó, trong giọng điệu còn mang theo vài phần kinh hỉ.
“Em gái Khương ở chỗ này sao? Trưởng xưởng chúng ta hôm nay cũng ở trà lâu đấy, chuyện làm ăn lần trớc không phải chưa nói xong sao? Trưởng xưởng chúng ta vừa mới nhắc tới em, này không, mau mau mau....”
Hồ Vịnh Mai bắt lấy tay Khương Thư Lan: “Mau đi gặp trưởng xưởng chúng ta đi, em không ở đó, có rất nhiều thứ chị không nói rõ được.”
Hồ Vịnh Mai là ai chứ!? Ở đây đại đa số mọi người đều biết.
Chị ta xem như là cán thép của xưởng, đồng chí nữ duy nhất ngồi vào vị trí chủ nhiệm khoa kinh doanh.
Vị nữ cường nhân này thế nhưng không đơn giản.
Vậy mà lại nhiệt tình như vậy đối với Khương Thư Lan chỉ biết ở nhà chăm con, ăn bám chồng, không công việc.
Bọn họ có phải đã nghe lầm rồi hay không?
Sự việc đúng thật là như vậy.
Thấy Khương Thư Lan không lên tiếng, Hồ Vịnh Mai đang ở kế bên cũng tỏ vẻ gấp gáp: “Mấy ngày hôm nay, chị đều rất muốn đi tìm gặp em.”
“Hợp đồng đúng thì chúng ta đã ký kết cả rồi, nhưng mà bên trong vẫn còn rất nhiều thứ, xưởng trưởng hỏi chị, chị chả biết gì cả, làm sao mà hiểu rõ bằng em được cơ chứ!”
“Em à, tiễn phật cũng phải tiễn đến tây thiên đấy!”
Lúc này, Khương Thư Lan mới dần định thần trở lại, cô nghe rõ mồn một từng câu chữ của Hồ Vịnh Mai.
Cơ bản là đã hiểu rõ rồi.
Cô mới chịu đồng ý: “Không vấn đề gì cả.”
Sau đó nhìn sang Chu Trung Phong, Chu Trung Phong gật đầu: “Em cứ đi trước đi, một lát anh sẽ đến rước em.”
Khương Thư Lan “Ừm” một tiếng, quay sang mọi người rồi nói: “Thất lễ rồi.”
Đợi cô rời đi xong, mấy người đang ngồi uống trà với nhau thình lình trở nên yên tĩnh.
Người đầu tiên mở miệng vẫn là Bành Văn Binh: “Trung Phong, vợ của anh đây là?”
Điều này đều đã hỏi đến vấn đề sâu trong tâm khảm mọi người.
Chu Trung Phong phủi phủi đi bụi bẩn trên quần áo, giọng điệu ảm đạm mà nói: “Bàn chuyện làm ăn với xưởng cán thép.”
Là bàn chuyện làm ăn.
Bọn họ trước đó đều nghe thấy rõ.
Không phải.
Khương Thư Lan là một người nội trợ ở nhà chăm sóc con cái, không làm việc gì, lại còn bàn chuyện làm ăn cùng với những người có cấp bậc như thế ở xưởng cán thép.Đây không phải là nói đùa chứ hả?
Nếu như người đó là Chu Trung Phong thì còn đỡ.
“Là chuyện làm ăn gì vậy?”
Chu Trung Phong ngẩng đầu lên, liếc mắt qua một cái, giọng điệu ảm đạm: “Cơ mật.”
Đây là đang đánh đố người khác sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận