Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1323:

Mà người đàn ông đó không phải người tốt.
Nháo Nháo không hiểu lý do, nhưng An An lại ngoan ngoãn đứng bên cạnh Tiểu Thiết Đản, trông như một cục bột nếp, trắng nõn sạch sẽ.
Bên kia, sau khi Trâu Dương nghe thấy lời Tiểu Thiết Đản nói, theo bản năng đặt ánh mắt lên người Nháo Nháo và An An.
Người sáng suốt vừa thấy thì biết ngay hai bé là cặp sinh đôi.
Cặp sinh đôi sao….? Dì Thư Lan sinh một cặp sinh đôi, mãi đến giờ khắc này, một chút buồn bã trong lòng của Trâu Dương hoàn toàn biến mất.
Dì Thư Lan không chỉ không gả cho cha của nó, không trở thành mẹ kế của bọn nó, mà còn có gia đình của riêng mình, có con của riêng mình.
Đã vậy còn tới hai đứa….
Ngay khoảnh khắc này, Trâu Dương có phần hoảng hốt, nó trọng sinh thật sự có ý nghĩa ư?
Cuộc sống ở đời này, ngay cả một phần mười của đời trước cũng không đạt tới.
Nó hoảng hốt, bị Hổ Tử cắt ngang: "Trâu Dương, cậu bị làm sao thế? Tôi dẫn cậu tới câu cá chứ không phải để cậu đứng đơ ra ở đây."
"Địa bàn của chúng ta bị đoạt cả rồi, đơ ra đó làm gì nữa?"
Trâu Dương chợt hoàn hồn, khi nhìn thấy Tiểu Thiết Đản, tất cả mê man đều hoá thành hư ảo.
Nó trọng sinh vẫn có ý nghĩa, đó chính là phải lợi hại hơn Khương Bình An.
Đời này, tên tuổi thiên tài vẫn là của nó.
Trâu Dương hít sâu một hơi, điều chỉnh hô hấp: "Tới ngay đây."
Nó đi theo sau.
Hổ Tử được Tưởng Lệ Hồng cưng chiều tới lớn, đồ ăn ngon trong nhà gần như đều vào miệng của cậu nhóc, cho nên tuy chỉ mới mười mấy tuổi nhưng đã cao to vạm vỡ rồi.
Cậu nhóc vừa bước tới chỗ bọn Khương Đại Sơn thì y như tới bắt nạt người ta.
Bọn Khương Đại Sơn nổi lòng cảnh giác, nhưng lại không sợ đối phương. Hai anh em bọn họ liên thủ còn chưa tới nỗi không đánh lại cậu nhóc.
Tiểu Thiết Đản đảo tròng mắt, đang suy nghĩ đối sách thì nhìn thấy An An đột nhiên tiến lên, ôm lấy đùi của Hổ Tử, cất giọng trẻ con ngọt xớt: "Anh ơi anh ơi, anh ăn gì lớn lên thế ạ? Sao lại cao được như thế?"
Thân mình nho nhỏ ngước lên nhìn Hổ Tử, trong ánh mắt trong sáng cất chứa sự hâm mộ không nói nên lời.
Hổ Tử vốn tới rầm rộ, giờ lại như bóng cao su bị bay hơi, cậu nhóc muốn ra vẻ hung dữ để doạ đối phương chạy.
Nhưng khi đối diện với khuôn mặt nhỏ trắng ngần như một cục bột nếp ấy của An An, nắm đấm vốn nắm chặt lập tức buông lỏng ra.
Thấy đối phương không nói lời nào, An An khá thất vọng, cậu bé tiếp tục hỏi: "Anh ơi, có phải anh đến đây để giúp đỡ cho chú Đại Sơn của em không? Chú ấy ngốc quá, đào nửa buổi trời mà vẫn chưa xong."
Cậu bé dùng cánh tay đo đạc khổ đùi của Hổ Tử, lại khoa tay múa chân với bàn tay của cậu nhóc.
"Nếu một người cường tráng như anh đến giúp chú ấy đào lỗ thì chắc chắn sẽ nhanh lắm cho coi."
Ngữ khí mang theo vài phần chờ mong.
Hổ Tử cũng không biết bản thân bị gì, ngó thấy đôi mắt nhỏ chờ mong của An An, cậu nhóc lập tức tiến lên một bước giật lấy cái xẻng trong tay Khương Đại Hà: "Tránh ra, để tôi đào."
Khương Đại Hà đứng đơ.
"Sao? Không nghe thằng bé này nói cần tôi giúp đỡ à?"
Hổ Tử gằn giọng, điệu bộ anh mà không tránh ra thì ông đây sẽ đánh anh.
Khương Đại Hà: "..."
Cậu nhóc thật hoài nghi đối phương có bệnh.
Nhưng mà Hổ Tử "bị nghi" có bệnh lại nhận lấy cây xẻng, cởi áo lông ra, lộ ra nửa vai trần bên trong, sau đó xúc mạnh liên hồi vào mặt băng.
Vừa xúc, cậu nhóc vừa lén nhìn An An.
An An gãi đúng chỗ ngứa vỗ tay: "Oa oa, anh trai cường tráng lợi hại quá đi à."
Nháo Nháo đứng kế bên không hiểu gì, nhưng nhìn thấy Hổ Tử cầm xẻng múa may, động tác oai phong mạnh mẽ, lập tức cũng vỗ tay theo: "Thật là lợi hại."
Giờ thì hay rồi, Hổ Tử càng ra sức vung tay hơn.
Đáng thương cậu nhóc mới mười sáu tuổi đã phải vung ra sức lực của người hai mươi sáu tuổi mới có.
Công việc vốn phải cần nửa tiếng, tới phiên cậu nhóc làm thì mười lăm phút đã xong.
Mồ hôi nhễ nhại, cầm xẻng, quay đầu lại hỏi hai bé sinh đôi: "Thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận