Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 415:

“Đội trưởng Triệu, anh nói chuyện kiểu gì đấy?” Đội trưởng Na vô thức nhíu mày, mọi người đều làm việc chung với nhau, nói vậy thật sự là làm người ta chán ghét.
Đã là một người đàn ông, cứ không rộng lượng mà đi châm chọc như thế sao?
“Tôi nói thế nào? Tôi chỉ nói sự thật, chẳng lẽ tôi nói sai sao? Phó đoàn Chu và nhà họ Lôi thân thiết như vậy, không phải đều là vì vợ của phó đoàn Chu đã cứu cháu trai bảo bối của sư trưởng Lôi à?”
Hắn ta lại nói lời ra lời cay độc: “Phó đoàn Chu chỉ là một phó đoàn mà lại có thể đảm nhận dự án rừng cao su lớn như vậy, một đội trưởng như đội trưởng Na đây mà cũng chỉ xứng làm một phó đội trưởng cho cậu ta!”
Đội trưởng Triệu đưa ra lý luận của mình: “Không phải do vợ cậu ta trời xui đất khiến mua công trái xây dựng Tổ quốc ở hợp tác xã tín dụng mà được sao? Nếu vợ cậu ta không mua công trái, không được cấp cờ thưởng, nếu không được cấp cờ thưởng thì sẽ không làm cho tất cả quân tẩu đều đi mua. Cũng sẽ không khiến công trái ở hải đảo này bứt phá ở phía Nam, cầm cờ dẫn đầu.”
“Cuối cùng thì lãnh đạo địa phương chỉ nhớ rõ vợ cậu ta, vì thế cũng chỉ có phó đoàn Chu là được lợi.”
Hắn ta ngừng một lát rồi lại nói tiếp: “À thật ra cũng không phải, còn có đội trưởng Na đây, tôi quên mất anh rồi, nhờ vợ anh và vợ phó đoàn Chu có giao tình tốt, cho nên lần này mới có được một vị trí trong danh sách nhỉ? Vậy thì kẻ ăn bám vợ, không chỉ có một mình phó đoàn Chu rồi.”
Đội trưởng Triệu này luôn nói chuyện như thế, chẳng khác nào đốt pháo, cái gì cũng dám nói.
Nếu không phải có vợ Từ Mỹ Kiều của hắn ta ở sau lưng, giúp đỡ mượn sức người khác, chỉ sợ bình thường hắn ta đã đắc tội với rất nhiều người.
Nhưng mà Từ Mỹ Kiều không có ở đây, đội trưởng Triệu liền thả sức mặc bay.
Những lời này không chỉ đắc tội với Chu Trung Phong, mà còn đắc tội luôn cả đội trưởng Na.
Vẻ mặt đội trưởng Na đã hơi tức giận.
Chu Trung Phong kéo anh ấy lại, anh nhìn về phía đội trưởng Triệu rồi nhướng mày: “Ăn bám vợ thì không có gì để mất mặt. Đáng mất mặt là khi có người muốn ăn bám vợ, nhưng cũng không ăn được.”
Tính tình của hai vợ chồng đội trưởng Triệu, Chu Trung Phong vẫn luôn hiểu rõ.
Một người đàn ông, một người phụ nữ, Từ Mỹ Kiều ở sau lưng luôn lấy đội trưởng Triệu làm cơ sở, đội trưởng Triệu cũng thật sự vì điều này mà có được không ít thứ.
Nhưng bàn về sự lâu dài, đây không phải một cách hay.
Những lời này lập tức làm cho đội trưởng Triệu tức giận đến độ đỏ bừng mặt: “Tôi mới là người không thèm ăn bám phụ nữ.”
Ném lại câu này, hắn ta tức giận rồi vội vàng rời đi.
Cảnh tượng lập tức trở nên yên tĩnh.
“Lão Triệu đó, tính tình cũng quá xốc nổi rồi.” Đội trưởng Na không nhịn được mà nói.
Cái gì hắn ta cũng dám nói ra, như thế sẽ đắc tội người khác không phải sao? Trong phút chốc đã đắc tội hai người.
Chu Trung Phong: “Anh ta đã tham gia quân đội nhiều năm như vậy rồi, đợi xả giận xong, sau đó chờ anh ta nghĩ thông suốt, qua một thời gian thì sẽ tốt thôi.”
Vốn dĩ anh còn ở chung một chỗ với đội trưởng Triệu, là bởi vì dù miệng người này độc, tình tình cũng không tốt, có cái gì nói cái đó, nhưng lòng dạ không xấu, cái gì cũng hiện hết trên mặt.
Người như vậy lại rất nghĩa khí, ở trên chiến trường, cũng đáng để làm bạn giao phía sau lưng cho đối phương.
Bởi vì loại người này dù tức giận với chiến hữu, nhưng lúc chiến hữu gặp nguy hiểm, người đó sẽ dùng cả mạng mình mà bảo vệ.
Loại người này cũng đáng để kính trọng.
Chỉ là con người mà, không thể nào hoàn hảo một trăm phần trăm được.
Vì chuyện rừng cao su mà nổi lên chút tính tình cũng là bình thường.
Dù sao Chu Trung Phong đúng thật chỉ là một phó đoàn, mà đội trưởng Triệu lại là một đội trưởng lâu năm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận