Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 234:

“Em nói xem, có phải Từ Mĩ Kiều vừa rồi rất là kỳ lạ hay không?”
Đi xa rồi, Vương Thủy Hương tò mò mà buôn chuyện với người bên cạnh.
Chị ấy cùng với Từ Mĩ Kiều vốn không giống nhau, Từ Mĩ Kiều là cô gái được sinh ra lớn lên trong thành phố, chị ấy đương nhiên là nông dân rồi, hơn nữa chồng mình còn là một doanh trưởng, Từ Mĩ Kiều từ trước đến nay luôn dùng đến sức người nhà, chưa bao giờ phải mượn sức chị ấy.
Hoặc có thể nói trắng ra là chị ta rất khinh thường Vương Thuỷ Hương.
Miêu Hồng Vân quay đầu lại nhìn thoáng qua bóng dáng rời đi của Từ Mĩ Kiều và Tiêu Ái Kính, chị ấy lắc đầu: “Đúng là có chút kỳ quái, cứ luôn có cảm giác như sợ chúng ta sẽ đi về phía Tây vậy?”
Lời này nói ra, Khương Thư Lan cùng với Vương Thủy Hương đều đồng loạt nhìn về phía chị ấy.
“Sao lại nhìn tôi hết như vậy? Tôi nói gì sai sao?”
“Không có gì, chỉ là cảm thấy cô nói cũng rất có lý, cô ta quả thật có thể đang sợ chúng ta cũng sẽ đi về phía Tây.”
“Nhưng mà tại sao cô ta lại phải sợ chứ?” Không thể hiểu nổi.
Khương Thư Lan đội thêm một cái mũ rơm, mũ rơm che khuất nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một phần cằm trắng nõn, cô cười cười: “Dù cô ta sợ cái gì đi nữa thì chúng ta cũng vẫn đi về phía Đông rồi.”
Dựa theo bình luận trong khu bình luận, cô vẫn luôn cảm thấy được dường như phía Đông có đồ tốt.
Lời này thốt ra quả nhiên vẫn có thể dời đi được sự chú ý của Khương Thư Lan.
Chị ấy xách theo rổ, thi thoảng sẽ đá mấy vỏ sò bị sóng biển làm dạt vào bờ.
Thực sự là quá nhỏ, không có thịt, chị ấy cũng rất lười quay người lại kiểm tra.
Chỉ cười ha ha nói: “Mọi người đều nói người mới bắt đầu đi biển đánh bắt hải sản sẽ rất may mắn, cô nói xem chúng ta có thể hưởng ké sự may mắn của Thư Lan không?”
Vương Thủy Hương vui vẻ nói với Miêu Hồng Vân.
Miêu Hồng Vân cười cười: “Chắc là có nhỉ? Đâu chỉ là đi biển bắt hải sản, tôi vẫn luôn cảm thấy người ta mới bắt đầu làm cái gì cũng sẽ đều may mắn hơn những người đã làm lâu như chúng ta.”
Khương Thư Lan ngại ngùng mà cười cười, cô không nói tiếp nữa, kêu hai đứa nhỏ cởi giày rồi để bọn chúng vui đùa trên bờ cát.
Tiểu Thiết Đản vốn là đứa nhỏ lớn lên trên đất liền, chưa từng thấy biển bao giờ, lần này được đi đến bên bờ cát, hận không thể kêu Lôi Vân Bảo đào cho cậu bé một cái hang rồi để cậu bé được trôn bên trong đó.
Khương Thư Lan lẳng lặng nhìn đứa nhỏ mà cười cười đi về phía trước.
Vương Thủy Hương cùng với Miêu Hồng Vân liếc mắt nhìn nhau một cái: “Thư Lan, em cũng kiên nhẫn thật đó.”
Vương Thủy Hương thấp giọng nói.
Đi biển bắt hải sản chị ấy cũng rất muốn cho hai đứa con của mình đi cùng, nhưng thật sự là hai đứa nhỏ rất nghịch ngợm, đến bạch tuộc có lẽ cũng bị hai đứa nhỏ này dọa cho sợ chạy mất, vậy nên đành để bọn chúng trong nhà, nhờ lão đại lão nhị giúp chăm sóc.
“Cũng không đến nỗi, chỉ là hai đứa nhỏ nghịch quá, nếu không nhịn được cũng sẽ rất dễ gắt gỏng với bọn nhỏ.”
Khương Thư Lan cởi giày, đặt chân không lên bờ cát màu bạc, tinh tế cảm nhận từng hạt cát chạm vào chân mình, lật phía sau lại, hạt cát bị phơi nắng chạm vào từng góc chân không khác nào như đang mát xa.
Khương Thư Lan thoả mãn mà hít sâu một hơi, sau đó thở ra nói: “Bờ biển đẹp thật đó ạ.”
Đến bầu không khí cũng nhuốm đầy vị biển.
Nhìn bộ dạng thỏa mãn này của cô, Vương Thủy Hương thở dài: “Đẹp cái gì mà đẹp? Hoang vu hẻo lánh như vậy, chị thấy tính tình của Khương Thư Lan cũng tốt lắm đó, không ít vợ quân nhân ngày đầu lên đảo, hôm sau đã khóc lóc đòi quay về rồi, không phải ngại sống trên đảo nghèo, mà vì ngại sống trên đảo quá hoang vu nhàm chán, người dễ dàng cảm thấy thỏa mãn như Thư Lan, chị vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy đó.”
Đến cả chị ấy lần đầu tiên lên đảo cũng cảm thấy chán nản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận