Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 560:

Dù là vừa rồi đứng trên bục cao được lãnh đạo khen ngợi thì anh cũng không ngu ngơ đến vậy.
Chính xác hơn mà nói thì đầu óc lúc này đây đang hoàn toàn trống rỗng rồi.
Hoàn toàn không biết bây giờ là lúc nào và nên làm thế nào nữa rồi!
Bọn họ có gì cơ?
À.... Thư Lan có thể là đã mang thai rồi sao?
Mang thai.... Không đúng, Thư Lan đang mang thai sao?
Cuối cùng cũng ý thức ra được vấn đề này rồi, ánh mắt Chu Trung Phong theo bản năng mà nhìn vào bụng của Khương Thư Lan.
Đây chính là con của anh, đứa con mà anh và Thư Lan cùng tạo ra.
Tay Chu Trung Phong có hơi nóng lên, trong lòng cũng rất nhộn nhạo, nhưng cánh tay thì phản ứng nhanh hơn, trực tiếp bế lấy Khương Thư Lan ngồi còn chưa vững lên: “Đi, đi đến phòng y tế.”
Chỉ trong nháy mắt, Khương Thư Lan như ngớ ra, theo bản năng quay qua nhìn mọi người xung quanh: “Chu Trung Phong, anh bị điên rồi sao?”
Nhiều người ở đây như vậy, còn bế cô lên, vấn đề tác phong nam nữ, anh mặc kệ hết sao?
Không sợ bị người khác tố cáo hay sao?
Chu Trung Phong cúi đầu nhìn cô, từ góc độ này của anh có thể thấy được khuôn mặt tươi cười của Khương Thư Lan đang hiện rõ mấy phần tái nhợt, anh đưa tay ra xoa đầu cô, xoa một cách vô cùng ôn nhu.
Đợi khi ngẩng đầu nhìn về phía mọi người thì lại khôi phục bộ dạng lạnh lùng như trước.
“Vợ của tôi mang thai không đi được, tôi bế cô ấy đi đến phòng y tế có vấn đề gì không?”
“Không có vấn đề gì hết, không có vấn đề gì hết, đội trưởng nhanh chút đi, mau đưa chị ấy đi khám.”
“Chị dâu đang không thoải mái, đội trưởng bế chị ấy lên thì có làm sao? Còn có người có thể tố cáo được nữa hả? Bọn em ở đây nhiều người như vậy sẽ làm chứng cho anh.”
“Nhưng mà ai lại muốn tố cáo chứ? Có nhà ai có phụ nữ mang thai mà không cần giúp đỡ đâu?”
Nghe được lời này, Chu Trung Phong lại cúi đầu xuống nhìn Thư Lan: “Thấy chưa, không cần lo lắng, không có ai tố cáo đâu.”
Khương Thư Lan cúi đầu vùi vào lồng ngực Chu Trung Phong, thấp giọng nói: “Chu Trung Phong, anh cũng thật là.”
Cả một hồi lâu, cô cũng chưa tìm ra cớ gì để mắng anh nữa hết.
Trong lòng chỉ cảm thấy ngọt ngào vô cùng.
Người đàn ông này, dù là vào lúc nào cũng sẽ che chở cho cô đầu tiên, giải quyết vấn đề mà cô lo lắng trước tiên.
Chu Trung Phong nhếch môi lên nói với mọi người: “Chuyện ăn uống tôi sẽ nói sau, bây giờ tôi đưa vợ mình tới phòng y tế trước.”
Mọi người hoàn toàn có thể hiểu được chuyện này.
Vội vàng xua tay: “Nhanh đi, vợ của anh nếu như đúng là đang mang thai vậy thì chính là song hỷ lâm môn rồi.”
Còn không phải là vừa thăng chức đã được lên làm cha rồi sao.
Ba chuyện vui lớn nhất trong đời người đều sắp bị anh chiếm hết rồi.
Nghe thấy mọi người nói như vậy, người trước giờ luôn bình tĩnh như Chu Trung Phong cũng phải cười lên, nghênh ngang bế Khương Thư Lan đi ra khỏi đó.
Đợi vợ chồng bọn họ đi rồi, mọi người xung quanh lập tức láo nháo hết lên, ngữ khí đầy ngưỡng mộ: “Đội trưởng Chu cũng may mắn thật đó.”
“Tôi lại cảm thấy là Tiểu Khương vượng phu.”
Nghe được lời này, mọi người thoáng chốc im lặng.
“Đúng là như vậy thật, Tiểu Khương mới gả cho đội trưởng Chu có mấy tháng thôi đó. Không những giúp cho chức vị của đội trưởng Chu tăng thêm một bậc, còn có thể khiến cho anh ấy được làm cha ngay sau khi được thăng chức, điều này người bình thường không phải ai cũng làm được?”
Sớm không mang thai, muộn không mang thai, lại mang thai được vào lúc đội trưởng Chu vừa mới thăng chức.
Đây còn không phải là song hỷ lâm môn sao?
Lúc này mọi người lập tức trở nên im lặng.
Lại có người mở miệng nói một câu: “Ghen tị với đội trưởng Chu thật đó.”
“Tôi cũng vậy.”
“Thăng chức một cái liền có con, vợ còn rất xinh đẹp nữa.” Thử hỏi mấy người đàn ông ở đây, có ai mà không muốn có vợ đẹp hay không.
Không cần nói ra thành lời, chỉ cần nghĩ trong lòng thôi, mỗi người đều có suy nghĩ như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận