Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 807:

Nhưng mà trông hai đứa nhỏ, cha Khương có hơi vất vả.
Khương Thư Lan vâng một tiếng, một lát sau, cô nghe thấy tiếng bước chân, nên bất giác nói: “Mẹ, mẹ lấy cho con thêm chút nước ngải cứu với, hình như có hơi lạnh.”
Tắm với cái này thật sự thoải mái, tắm đến nỗi cô mơ màng sắp ngủ.
Một lúc lâu sau, cô không nghe được ai đáp lời.
Khương Thư Lan kỳ quái mà mở to mắt, cô vừa quay đầu lại, lập tức thấy Chu Trung Phong đang đứng ở kia, trong tay anh xách một cái thùng gỗ lớn, bên trong là nước ngải cứu nóng hôi hổi.
Khương Thư Lan a lên một tiếng: “Sao lại là anh?” Sau đó cô che ngực theo bản năng, vừa xấu hổ vừa buồn bực: “Anh mau đi ra đi.”
Dù cho hai người đã có em bé với nhau, nhưng mấy chuyện này, Khương Thư Lan vẫn dễ dàng thẹn thùng. Đừng nói tới chi, bây giờ cô không mặc quần áo, nửa người ngâm trong bồn tắm.
Ánh mắt Chu Trung Phong u ám, ánh mắt anh nhìn vào làn da vô cùng trắng của cô, sau khi ngâm nước ngải cứu nóng hôi hổi, làn da cô trở nên ửng hồng, cái loại ửng hồng trong sự trắng trẻo này, cô chẳng khác nào một đóa hoa anh đào kiều diễm lại ướt át.
Gương mặt xinh đẹp kia, bởi vì cô đã mang thai và sinh con, nên bây giờ nhìn cô sẽ thấy nhiều hơn mấy phần quyến rũ.
Thư Lan rất xinh đẹp, anh biết, nhưng anh không ngờ rằng, cô có thể xinh đẹp đến nhường này, đẹp đến kinh tâm động phách().
[Chú thích: (
) Kinh tâm động phách: mất hồn mất vía.]
Chu Trung Phong nhắm mắt, anh tìm chỗ để đổ thùng nước ngải cứu vào trong cái thùng tắm lớn của cô.
Anh thấp giọng nói một câu: “Mẹ không thể đến, bởi vì bọn nhỏ khóc, mẹ đi dỗ bọn nhỏ nên mới để anh vào.”
Khương Thư Lan ừ một tiếng, cô hơi rụt vào trong nước: “Vậy anh đổ nước xong rồi thì nhanh đi ra đi.” Cô đang xấu hổ cực kỳ.
Cho dù hai người đã có em bé, nhưng cô vẫn không quen khi bọn họ đối đãi thẳng thắn với nhau như vậy.
Chu Trung Phong ừ một tiếng, bước chân hoảng loạn rời khỏi, trước khi đi còn không quên để lại một câu: “Anh ở bên ngoài, nếu nước không đủ, em nhớ gọi anh.”
Khương Thư Lan nào dám gọi anh chứ! Bởi vì khi Chu Trung Phong vào đây, cô không còn tâm tư ngâm mình nữa, sau khi ngâm xong nửa xô nước vừa nãy, ào ào một tiếng, cô đứng lên từ thùng gỗ.
Chu Trung Phong ở bên ngoài, dường như anh có thể nghe được tiếng lau mình sột soạt trong phòng và cả âm thanh mặc quần áo. Ánh mắt Chu Trung Phong dần tối lại, yết hầu lăn lộn, cuối cùng lại biến thành chịu đựng.
Thư Lan mới ở cữ xong, thân thể vẫn chưa khỏe hẳn. Anh không thể càn rỡ.
Khương Thư Lan mặc quần áo xong, trên đầu cô quấn một cái khăn lông màu trắng, lúc cô đi ra, nhìn thấy Chu Trung đang trông cửa như một tên đầu gỗ, nên mới nói: “Sao anh còn đứng ở đây?” Cô cho rằng anh đã sớm rời đi.
Chu Trung Phong mở mắt ra, trong đó chỉ có một mảnh tỉnh táo: “Anh sợ em gọi anh.”
Khương Thư Lan cảm thấy anh hơi kỳ lạ, nhưng cô không thể nói được là cái gì, nhưng mà tầm mắt cô di chuyển, rồi chạm đến một nơi nào đó.
Mặt cô lập tức nóng lên: “Anh là đồ háo sắc!”
Chu Trung Phong có hơi xấu hổ, anh nghĩ nghĩ, rồi nghiêm túc nói: “Em là vợ của anh.”
Có cái ý nghĩ đó với vợ mình, anh không phạm pháp. Khương Thư Lan sợ cha mẹ ở bên ngoài nghe được, cô vội vàng đi đến che miệng anh: “Anh còn nói nữa hả!”
Chu Trung Phong cúi đầu nhìn cô, từ góc độ của anh, anh có thể vừa vặn nhìn thấy ngũ quan xinh đẹp của Khương Thư Lan, xinh đẹp động lòng người.
“Thư Lan?”
“Anh đừng nói nữa.”
Bọn họ làm vợ chồng với nhau lâu như vậy, cô hiểu ý của Chu Trung Phong nên không khỏi đè thấp giọng: “Buổi tối hai đứa nhỏ ngủ với chúng ta, cha mẹ cũng ở cách vách, nếu anh không muốn mất mặt thì an phận chút đi.” Nói xong, cô buông tay ra rồi chạy ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận