Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 984:

Đối với Khảm Nhi mà nói, những người này đều là nhân vật lớn mà bản thân không thể chạm đến được.
Nhạc Kiến Thanh ngừng một chút, nhìn thấy vết thương trên mặt và trên người Khảm Nhi bèn nói: “Cậu đến cửa sau chờ tôi.”
Hắn ta biết Khảm Nhi mỗi ngày đều chơi với Bành Trường Thắng và Băn Văn Binh.
Nhưng bản thân lại thay Khương Thư Lan đến thông báo tin cho hắn ta, chỉ việc này thôi đã có sự chênh lệch lớn rồi.
Nhạc Kiến Thanh không muốn tìm tòi nghiên cứu thêm, nhưng hắn ta vẫn hiểu được một đạo lý, nếu có thể để Khương Thư Lan nhờ đến đây đưa tin, nói vậy cũng xem như người một nhà.
Khảm Nhi cái hiểu cái không, cho rằng Nhạc kiến Thành có đồ gì muốn mình đưa cho Khương Thư Lan.
Nghe vậy xong thì nghe lời đi ra cửa sau cửa hàng bách hóa chờ.
Ở chỗ này ít người nên sẽ ít người thấy được hắn.
Qua khoảng gần 15 phút.
Nhạc Kiến Thanh đi ra từ văn phòng của cửa hàng bách hóa, đưa cho hắn một bình thủy tinh nhỏ, nói: “Con nhà tôi mấy hôm trước bị ngã, dùng không hết thuốc tím, cậu cầm lấy mà dùng đi.”
Thực ra không phải chỉ có thế.
Nhạc Kiến Thanh đã có hai người con, đứa lớn là con trai lại rất ham chơi, hay tới cửa hàng bách hóa chơi nên hay bị sứt sát tay chân, hắn thường chuẩn bị thuốc tím trước phòng hờ.
Vốn là định để cho con mình dùng, nhưng không nghĩ đến Khảm Nhi lại có vết thương ở trên mặt.
Nhưng vết thương này tại sao lại có, thực ra cũng không khó đoán.
Hắn đã cướp mất công việc làm ăn của Bành Văn Binh và Bành Trường Thắng, bọn họ sẽ trút giận lên người vô danh tiểu tốt như Khảm Nhi.
Cũng là chuyện thường tình.
Khảm Nhi nhìn lọ thuốc tím một lúc, theo bản năng lắc đầu.
Nhưng chưa đợi hắn từ chối, Nhạc Kiến Thanh đã đưa thuốc tím cho hắn, nói: “Không dáng bao nhiêu tiền, cứ nhận lấy, có thể sau này sẽ dùng đến.”
Ai cũng có cuộc sống không mấy dễ dàng.
Chỉ có thể nói, nếu thấy được thì có thể giúp đỡ, không giúp được cũng có thể ra chút sức.
Khảm Nhi nắm lấy lọ thuốc tím thủy tinh, đứng ở tại chỗ một lúc lâu, lúc này mới thầm nhỏ giọng lầm bầm một câu: “Cảm ơn.”
Đáng tiếc là lại không có ai nghe được.
Khảm Nhi nhanh chóng chạy từ cửa hàng bách hóa đến ngõ Mạo Nhi, lúc này đã là ba bốn giờ chiều, có không ít người đang phơi nắng ở bên ngoài, hắn không thể trực tiếp đi đến nhà họ Chu.
Chọn thời điểm không ai chú ý đến. Chui qua lỗ chó để vào nhà họ Chu.
Người hắn khá lùn nên rất dễ dàng chui vào, khi chuẩn bị vỗ bụi trên đầu, kết quả vừa ngẩng đầu lên thì đã đối diện với đôi mắt trong veo của Chu Trung Phong.
Khảm Nhi hơi ngượng ngùng, bèn giải thích: “Bên ngoài có người.”
Có rất nhiều người nên hắn không thể để người nhà Bành Văn Binh biết được.
Hắn đã đến nhà họ Chu.
Chu Trung Phong ừ một tiếng rồi nói: “Khảm Nhi, có phải cậu muốn đi lính không?”
Hai mắt Khảm Nhi sáng rực lên, nhưng rất nhanh đã ảm đạm xuống, nói: “Không được, em trai em gái của em vẫn còn nhỏ.”
Bọn nhỏ không thể sống thiếu hắn được.
Có bốn em trai em gái, có nghĩa là hắn chỉ có thể ở lại thủ đô, không thể đi chỗ nào xa được.
Chu Trung Phong gật đầu, nhanh chóng chuyển đề tài: “Chị dâu ở trong phòng đấy, cậu đi tìm cô ấy đi.”
Khảm Nhi đáp vâng rồi nhanh chóng chạy đến chỗ Khương Thư Lan.
Sau khi hắn nói với Khương Thư Lan xong, Khương Thư Lan gật đầu nói: “Cảm ơn Khảm Nhi.”
Sau đó định chuẩn bị thuốc cho hắn, nhưng Khảm Nhi đã vội từ chối: “Giám đốc Nhạc đã cho em thuốc tím rồi ạ.”
Khương Thư Lan nghe vậy thì ngạc nhiên, tăng thêm vài phần hảo cảm đối với hắn ta.
Chờ Khảm Nhi đi rồi, Chu Trung Phong nhắc đến chuyện Khảm Nhi muốn tham gia quân ngũ với Khương Thư Lan.
Khương Thư Lan vừa nghe, đã lắc đầu: “Không có khả năng.”
Quả nhiên nhìn đến biểu tình có vẻ vi diệu của Chu Trung Phong, Khương Thư Lan bèn hỏi: “Thằng bé từ chối anh à?”
Chu Trung Phong gật đầu, anh cảm thấy hơi buồn bực.
“Khảm Nhi còn có bốn đứa em trai em gái, đứa lớn nhất mười bốn tuổi, nhỏ nhất bốn tuổi, thằng bé không thể rời khỏi thủ đô được.”
Nếu cậu nhóc rời khỏi thủ đô, vậy thì em trai em gái của hắn chỉ có một con đường chết.
Bởi vì là thành phần không tốt nên cũng không có người dám nhận nuôi bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận