Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 249:

Thực sự là quá to rồi, như thể sắp nứt ra vậy, có thể nhìn ra được dòng nước đỏ tươi chảy ra từ bên trong.
Khương Thư Lan theo bản năng mà nuốt nước miếng, đám cà chua này thực sự quá mê người rồi.
Miêu Hồng Vân ở bên cạnh cười cô: “Sao vẫn còn giống trẻ con quá vậy?”
Sau đó chị ấy lấy chiếc kéo cắt lấy bốn năm quả đưa cho Khương Thư Lan và Vương Thủy Hương.
Đến trẻ con còn không chảy nước miếng như vậy.
“Nếm thử chút cà chua nhà chồng chị đi, nhưng mà mất khá nhiều công sức, mang hạt giống từ bên ngoài về, còn phải trồng qua mấy lượt, cứ vậy trồng qua chỉ giữ lại đợt cho ra quả tốt nhất.”
Khương Thư Lan mới chỉ từng trộn cà chua qua với đường để ăn, đây là lần đầu tiên cô ăn sống.
Cắn một miếng vào miệng, nước cà chua ngập miệng, chua chua ngọt ngọt, nước miệng liền ứa ra.
Khương Thư Lan vừa ăn đã thấy thích, lúc này mới bạo dạn hỏi: “Chị Miêu, chị còn hạt giống cà chua không? Em muốn trồng một ít trong nhà.”
Khu đất bên ngoài của bọn họ hiện tại vẫn còn đang bị bỏ trống!
Sau khi quay về chỉ đợi ông trời đổ một trận mưa là chuẩn bị trồng rau thôi.
Nhưng Khương Thư Lan đã tới được mấy ngày rồi, chưa nói đến mưa, đến ngàn dặm gần đây cũng không có lấy đám mây nào.
“Hạt giống trong nhà hết rồi, em tới muộn quá rồi, đám mầm mạ còn lại cũng bị trả lại rồi. Nhưng mà chị có thể cho em ít hạt cà chua về để tự mình trồng.”
Ngừng một lúc, Miêu Hồng Vân chỉ chỉ tay: “Chị thấy vẫn chưa qua tiết xuân phân(), vẫn còn có thể trồng kịp được.”
[Chú thích: (
) Tiết xuân phân: Theo quy ước, tiết Xuân phân là khoảng thời gian bắt đầu từ 21 tháng 3 và kết thúc vào khoảng ngày 4 hay 5 tháng 4 trong lịch Gregory theo các múi giờ Đông Á khi tiết Thanh minh bắt đầu.]
Vương Thủy Hương ở bên cạnh vừa ăn một quả cà chua cũng không khỏi cảm khái: “Cà chua này còn ngon hơn cà chua nhà tôi nữa, sớm biết vậy thì đã xin hạt giống nhà cô rồi.”
Khi đó chị ấy với Miêu Hồng Vân còn chưa quen nhau nên cũng không dám mở miệng xin.
Nhưng lúc này không cần thiết phải xin nữa vì đất ở nhà đã được trồng kín rau củ rồi.
Không giống như Khương Thư Lan, đất vẫn còn để trống hết.
“Vậy đợi đến đợt mùa thu đi, nhà tôi đến mùa thu chắc chắn vẫn phải trồng một đợt nữa.”
Bốn mùa một năm trên hải đảo đều rất ấm áp, căn bản có thể trồng đến hai ba đợt.
Ở bên ngoài chậm trễ một hồi, Khương Thư Lan mới đi theo Miêu Hồng Vân vào trong nhà.
Nhà họ Na được bố trí thu dọn rất ngăn nắp chỉnh tề, trên mặt đất đến sợi tóc cũng không có.
Bà lão Na đang ở trong nhà chính làm một cái lồng gà tạm thời, bên trong có khoảng mười con gà con lông mượt mà vàng óng đang kêu lên chiêm chiếp liên tục.
Bà lão Na lấy trong tay ra một trấu cám, vứt vào bên trong lồng một ít, mấy con gà con lập tức cúi đầu xuống mà mổ, tiếng kêu lập tức yếu đi mấy phần.
Khương Thư Lan dẫn theo mấy đứa nhỏ đi vào chào hỏi bà lão Na.
Ánh mắt bà lão Na khi vừa nhìn thấy Khương Thư Lan lập tức sáng lên, lôi kéo tay cô: “Tiểu Khương có bộ dạng xinh đẹp quá.”
Da thịt trắng như tuyết, mặt mày đẹp như tranh, có dáng dấp cao gầy của mấy cô gái vùng Đông Bắc, lại có vẻ uyển chuyển của mấy cô gái vùng Giang Nam.
Cũng không biết được nuôi thế nào mà có thể chọn được những nét tốt nhất đẹp nhất như vậy.
Quả thực rất xinh xắn.
Khương Thư lan thẹn thùng mà cười: “Thím Na quá khen rồi ạ.”
Lúc chào hỏi người lớn, mấy đứa nhỏ lập tức bị mấy con gà con đang kêu chiêm chiếp bên cạnh thu hút sự chú ý.
Người thích mấy con gà con này lại chính là Lôi Vân Bảo.
Cậu bé vừa thấy mấy con gà kia, ánh mắt lập tức sáng lên:”Dì xinh đẹp, chúng ta nuôi vài con có được không ạ?”
Cậu bé có cảm giác hai con thì làm sao đủ được!
Cậu bé có thể đi đến bờ biển nhặt vỏ sò về để cho gà ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận