Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 301:

Chu Trung Phong: “Sĩ quan hậu cần, tôi tới để học anh cách nấu ăn.”
Cả căn tin này, Tiểu Lưu chính là đầu bếp, nhưng Tiểu Lưu chính là được sĩ quan hậu cần dạy cho.
Sĩ quan hậu cần suýt chút nữa còn tưởng mình nghe lầm: “Cậu nói cái gì?”
Anh ấy thấy Chu Trung Phong học cách ra trận giết người còn hợp lý.
Học nấu ăn cái gì chứ?
Chu Trung Phong mang theo cả túi tôm vừa mua được vào: “Tôi muốn làm bột mỳ trộn với trứng, sau đó nhúng tôm vào bên trong, cho vào trong chảo dầu để chiên lên, chiên đến khi...” Anh nhớ lại: “Chiên đến khi giòn giòn xốp xốp, cắn ở trong miệng vô cùng thơm ngon.”
“Còn có cả món trứng tráng rắc hành lên trên nữa.”
Sĩ quan hậu cần dỏng lỗ tai lên, trừng lớn mắt: “Sao cậu không nói là cậu muốn nấu cả một bữa tiệc luôn đi?”
Còn có tôm nhúng bột mỳ trộn trứng chiên nữa.
Sao không bảo là muốn lên trời luôn đi?
Đồ ăn ngon như vậy, anh ấy làm sĩ quan hậu cần nhiều năm như thế mà cũng không nỡ ăn được vài lần, thời này có ai mà không phải thắt lưng buộc bụng trong chuyện ăn uống đâu.
Chu Trung Phong: “Anh cứ dạy tôi đi, tôi không học không công đâu, tôi sẽ lấy tiền trợ cấp ra để trả.”
Đây cũng thật là! Sĩ quan hậu cần không nói nổi nữa rồi.
“Còn có vịt nướng ở thủ đô, lúc tôi quay về nhà sẽ mang cho cô một con.”
Vịt nướng có ở nhiều nơi như vậy, cũng chỉ có vịt nướng ở thủ đô là ngon nhất.
Sĩ quan hậu cần không nói gì khác nữa, cứ ăn đồ ăn ngon nhất vậy.
Lúc này không thể không nói, sĩ quan hậu cần bị làm cho lung lay rồi: “Một con quá ít, kỹ thuật này của tôi không thể để lộ ra ngoài được.”
“Hai con, tôi chỉ có được đến nhiêu đó thôi.”
“Giao dịch thành công.”
Vì vậy, bên trong phòng bếp của căn tin liền xuất hiện một chuyện lạ, sĩ quan hậu cần bắt đầu nấu món tôm chiên.
Chu Trung Phong học theo, tuy rằng anh không nấu món được, nhưng tay thái đồ ăn cũng rất tốt.
Nhưng tay thái đồ ăn kia cũng từ việc học dao để bảo vệ mình mà ra.
Chỉ là học xong mọi thứ rồi, đến lúc trộn bột mỳ cùng với trứng gà, sĩ quan hậu cần vội nói: “Lấy từ tiền trợ cấp của cậu ra mà mua, hai quả trứng gà, hai ba thìa bột mỳ Phú Cường.” Chu Trung Phong gật đầu.
Đợi đến khi đun dầu để chiên tôm.
Sĩ quan hậu cần thực sự rất đau lòng.
Nửa cân dầu kia, lập tức phải đổ hết vào: “Số dầu này tính ba đồng, tôi còn muốn phiếu dầu nửa cân nữa.”
“Anh nghĩ tôi là kẻ ngốc sao?” Khi nào mà dầu lại được bán nửa cân ba đồng vậy?
Nói thẳng là muốn chém giá luôn đi.
Khóe miệng của sĩ quan hậu cần giật giật: “Bỏ đi, tính cho anh một đồng năm vậy, phiếu dầu nửa cân, không thừa không thiếu.”
Chu Trung Phong lúc này không còn hứng nói chuyện nữa mà tiếp tục nhập tâm vào công việc, bọc tôm vào trong bột mỳ trộn trứng gà rồi cho vào trong chảo dầu, xì xào vài tiếng, nháy mắt đã biến thành màu vàng óng ánh, rất nhanh mùi thơm đã truyền ra bên ngoài.
Lúc này đây mọi người nhịn không được mà hít sâu vào.
Thơm quá đi! Thực sự là rất thơm.
Chu Trung Phong nhìn thoáng qua nồi dầu đang chiên tôm bên trong: “Bốn mươi giây rồi, vớt ra được chưa?”
Sĩ quan hậu cần nuốt nước miếng: “Vớt ra đi.”
Chu Trung Phong dùng muôi để vớt toàn bộ tôm ra, đặt vào chiếc khay tráng men bên cạnh.
“Tôi giúp anh thử xem chín chưa nhé!”
Sĩ quan hậu cần nhịn không được mà đưa tay ra, lại bị Chu Trung Phong nói câu như dội một gáo nước lạnh vào người: “Một con năm xu!”
“Cậu định trấn lột sao?!”
“Năm xu tôi còn chưa dám bán!”
Ngoài sĩ quan hậu cần ra, Chu Trung Phong liền phát cho mỗi cán sự trong căn tin một con để thử.
Sĩ quan hậu cần cằn nhằn nửa ngày, thấy không còn cách nào khác nữa, chỉ có thể tiếp tục nhào bột làm bột.
Việc này còn phiền toái hơn so với việc làm tôm chiên.
Chu Trung Phong chăm chú học đến đầu đổ đầy mồ hôi, mãi đến lần thứ ba coi như mới thành hình, cắt bột mỳ đã nhào nặn xong thành từng miếng, anh hỏi: “Như thế này có được chưa?”
“Được rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận