Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1559:

.
Mà Trâu Dược Hoa còn đang cố gắng đàm phán với cảnh sát: "Đồng chí cảnh sát, các anh có phải là đã bắt nhầm người hay không, tôi là người nộp thuế rất nhiều, tôi còn là công dân tốt tuân thủ pháp luật, còn có con trai tôi, nó là một thiên tài trong giới vật lý, mọi người trên thế giới đều biết đến nó.”
"Mong ông hãy giữ im lặng, bằng không chúng tôi sẽ cho rằng các người đây là đang cản trở người thi hành công vụ, có ý đồ muốn tẩu thoát, chúng tôi có quyền bắn chết các người đấy."
Nghe xong lời này, Trâu Dược Hoa lúc đầu còn đang cố gắng giãy dụa trong nháy mắt liền im lặng.
Ngược lại khi Trâu Dương bi còng tay lại, cậu ta đột nhiên nói: "Tôi chỉ là một người nghiên cứu vật lý, sự nghiệp trong nhà không liên quan đến tôi, tôi càng không có giết người.”
Cậu ta nói xong, Trâu Dược Hoa trợn to hai mắt, tuyệt đối không nghĩ tới đứa con trai tốt của mình lại nói ra những lời như vậy.
Cảnh sát nhìn thoáng qua Trâu Dương, lạnh nhạt nói: "Khương Bình An.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Trâu Dương lập tức trắng bệch, cậu ta không giết Khương Bình An, nhưng cậu ta lại thấy chết không cứu. Nhìn Khương Bình An đi chết, sau đó lại chiếm dụng thành quả học tập của cậu ấy.
Sẽ không phải đấy chứ, lúc ấy chỉ có cậu ta và Trâu Mỹ ở đấy, Tiểu Mỹ không có khả năng tố cáo cậu ta.
Vậy làm sao mà họ lại biết được?
Trâu Dương rất nhanh đã biết, tuy rằng không phải Trâu Mỹ nói, nhưng trên đời này không có bức tường nào không lọt gió cả.
Sau khi hai cha con bị bắt đi và điều tra làm rõ vụ án, kết quả vụ việc nhanh chóng được công bố.
Trâu Dược Hoa bị nghi ngờ trốn thuế, mưu tài hại mệnh, dung túng cho mình và người thân cố ý chèn ép vợ là Khương Thư Lan, dẫn đến chết người và bị kết án tử hình.
Trâu Dương bị nghi ngờ có liên can đến hai mạng người, mẹ kế Khương Thư Lan và cháu trai của mẹ kế Khương Bình An, đồng thời vi phạm pháp luật chiếm đoạt thành quả học tập của người khác, bị giới học thuật công khai xóa tên, hơn nữa còn bị kết án tù chung thân với nhiều tội danh như cố ý hại người.
Đồng thời, giá cổ phiếu của tập đoàn Trâu Thị giảm mạnh, mãi cho đến khi phá sản, tập đoàn Trâu Thị lừng lẫy một thời mà trong vòng một đêm đã sụp đổ.
Bất động sản bị tịch thu, tài khoản ngân hàng bị đóng băng, vừa mơ thấy giấc mơ trở thành phu nhân nhà giàu vừa được thực hiện, tự cho là mình đã thắng Khương Thư Lan, bây giờ Kiều Lệ Na lại phải dẫn con trai Kiều Chí, một lần nữa lưu lạc trên đường phố.
Hơn nữa, Trâu Mỹ nổi tiếng gần như cả nửa bầu trời trong giới giải trí, bị tình nghi phạm tội bao che, bị công an bắt đi, tin tức này vừa lộ ra, toàn bộ netizen xôn xao. Ba ngày sau, Trâu Mỹ bị kết án ba năm tù vì tội bao che.
So với những người khác trong nhà họ Trâu mà nói, tội danh của Trâu Mỹ xem như là đã nhẹ nhất rồi, nhưng trong giới giải trí mà nói, ngồi tù đối với một nghệ sĩ nổi tiếng mà nói, đây là vết nhơ không thể nào tẩy trắng được.
Điều này chẳng khác nào sự nghiệp của Trâu Mỹ chính thức tuyên bố chấm dứt tại đây.
Nhà họ Trâu hưng thịnh hai mươi năm nay, mà lại sụp đổ chỉ trong vòng một tuần.
Chu Trung Phong liền tặng cho Trâu Thị một món quà lớn như vậy, hoàn toàn tan rã. Đợi đến ngày người nhà họ Trâu bị kết án tử hình, Chu Trung Phong cũng đem tro cốt Khương Thư Lan trao tận tay cho người nhà họ Khương.
Khương Học Dân, cha của Khương Thư Lan rõ ràng mới bốn mươi tuổi, nhưng lại nhìn trông giống như là người hơn năm mươi tuổi.
Khi cầm hộp tro cốt, nước mắt Khương Học Dân lập tức rơi xuống, ông quỳ trước mặt Chu Trung Phong: "Cám ơn, cám ơn cậu.”
Ngoại trừ hai chữ này, ông cũng không biết nói cái gì nữa. Anh ấy chính là người mang lại hy vọng để sống cho toàn bộ người nhà họ Khương. Nhìn cả nhà kia rốt cuộc cũng bị báo ứng.
Chu Trung Phong đỡ ông dậy: "Đưa cô ấy về nhà là chuyện cháu nên làm ạ. Cô ấy chắc hẳn là rất muốn về nhà."
Anh nói ra những lời này, ngay cả chính mình cũng cảm thấy có chút kinh ngạc.
Chương 1560: Toàn văn hoàn
Anh không biết vì sao mình lại nói ra những lời như vậy, chắc có lẽ là chuyện anh phải làm, giống như ngay từ đầu anh hiểu rõ con người cô ấy rồi vậy. Hốc mắt Khương Học Dân đỏ ửng gật đầu, lập tức xoay người rời đi.
Chu Trung Phong đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, sau đó đưa ra một tấm thẻ ngân hàng: "Đây là trong quá trình điều tra vụ án, cháu điều tra được mấy chục năm về trước, có một người tên là Trịnh Hướng Đông, lúc qua đời, đã đem toàn bộ di sản của mình để lại cho Khương Thư Lan đấy ạ.”
Chỉ là cô ấy không biết điều này mà thôi, mà số tiền này so với tài sản của đám người Trâu Dược Hoa nhiều hơn rất nhiều lần, trở thành ngân hàng đầu tiên có thể quật khởi cho nhà họ Trâu.
Khương Học Dân giật mình một chút, ông liền lắc đầu: "Nếu như con bé biết nó cũng sẽ không nhận số tiền này đâu, cậu cứ lấy số tiền này quyên góp dưới tên con bé là được.”
Đời này họ hận nhất là Trịnh Hướng Đông mà kính trọng nhất cũng là Trịnh Hướng Đông.
Ngoài người bọn họ hận nhất là Trịnh Hướng Đông ra, còn có cả Trâu Dược Hoa nữa.
Nếu như không phải là do Trịnh Hướng Đông, Khương Thư Lan cũng sẽ không phải gả cho tên Trâu Dược Hoa đó.
Chu Trung Phong nghe vậy cũng giật mình một chút: "Chắc chắn không nhận số tiền này sao?” Bên trong ước chừng hơn năm mươi vạn.
"Không cần. Phiền cậu rồi."
Khương Học Dân ôm hộp tro cốt, bóng lưng tiêu sái đi lên xe lửa, mà Chu Trung Phong nhìn thẻ ngân hàng kia, trầm mặc một lát, lập tức quyên góp cho viện phúc lợi.
Chu Trung Phong vốn tưởng rằng, sau khi giải quyết xong chuyện của Khương Bình An và Khương Thư Lan, cuộc sống của anh sẽ lại trở về bình thường.
Thế nhưng điều Chu Trung Phong không ngờ tới chính là, bắt đầu từ ngày đưa anh hộp tro cốt của cô ấy cho người nhà. Anh lại bắt đầu mơ một giấc mơ mà lại lặp đi lặp lại nhiêu lần.
Trong mơ, đều là những cảnh mà anh và Khương Thư Lan sống cùng nhau, ở hải đảo, ở nhà, ở khắp nơi, bọn họ hết sức toàn lực triền miên.
Cô ấy gọi anh từng tiếng từng tiếng “Trung Phong”, gọi cho anh đến cả thân thể đều mềm nhũn. Họ gặp nhau, biết nhau và yêu nhau, và ngay lập tức đi cùng nhau đến cuối cuộc đời.
Trong giấc mơ của mình, anh rất yêu cô ấy, yêu đến tận xương tủy.
Thế nhưng sau khi tỉnh lại, trong phòng cô tịch chỉ có một mình Chu Trung Phong, nhìn tấm ga trải giường ướt đẫm lần nữa, Chu Trung Phong lâm vào trầm mặc. Anh ngồi bên giường, châm một điếu thuốc và hút thuốc trong im lặng.
Thân là một người độc thân hơn bốn mươi năm, đây là lần đầu tiên anh liên tục mơ đến ba mươi tám ngày.
Khương Thư Lan?
Khương Thư Lan?
Khương Thư Lan rốt cuộc là một người như thế nào?
Tại sao tất cả những giấc mơ của anh lại toàn là hình bóng của cô ấy?
Chu Trung Phong không rõ, sáng sớm hôm sau, anh liền lên xe lửa đến Đông Bắc, anh muốn đi gặp cô, anh muốn biết, rốt cuộc là chuyện đang gì xảy ra. Đáng tiếc, lúc anh đến đây, nhà họ Khương đã chuyển đi nơi khác mất rồi.
Anh dựa theo sự chỉ đường của những người ở gần đây đi lên, ở vị trí sườn núi, gặp được một ngôi chùa nghèo nàn và đìu hiu. Chỉ có một lão hòa thượng gầy gò đang cầm một cây chổi, quét sạch tuyết đọng trong sân.
Hai người họ bốn mắt nhìn nhau.
Sâu trong khu rừng yên tĩnh này, cả hai bên đều nhìn thấy nhau.
Chu Trung Phong trầm mặc một lát, anh chưa bao giờ tin Phật, nhưng mơ thấy liên tục một giấc mơ đến ba mươi tám ngày, để cho anh tin vào phật tổ rồi, thế nên anh đã đi quyên góp một chút tiền nhang khói cho Phật tổ cũng được.
Thế nhưng anh còn chưa vào cửa, đã bị một lão hòa thượng dùng chổi ngăn lại: "Thí chủ, nếu đã không tin tưởng vào Phật thì cần gì phải đến chùa miếu?”
Chu Trung Phong trầm mặc một lát, anh là một người theo chu nghĩa duy vật, nhưng khi anh mơ một giấc mơ liên tục như vậy, lại làm cho anh không còn kiên định như ban đầu nữa. Anh cũng không hiểu, anh còn sống mà Khương Thư Lan đã chết, rốt cuộc anh và cô ấy có quan hệ gì cơ chứ?
Lão hòa thượng dường như đã nhìn ra được suy nghĩ trong lòng anh, anh chắp hai tay lại, sắc mặt từ bi: "A di đà phật, thí chủ, kiếp này thí chủ giúp người ta rửa được nỗi oan, kiếp sau thì nhất định sẽ có một hồi nhân duyên tặng cậu.”
Chu Trung Phong sửng sốt một lát, muốn hỏi cái gì đó, nhưng lão hòa thượng lại cầm chổi, chậm rãi đóng cửa lại.
Chu Trung Phong nhìn cánh cửa đóng chặt, trầm tư hồi lâu, lập tức bước lên tuyết đọng thật dày, đi tới đỉnh núi.
Trên đỉnh núi có một tấm bia mộ nhỏ, trên bia mộ có tuyết đọng thật dày, Chu Trung Phong dùng tay, từng chút từng chút dọn sạch tuyết đọng. Lập tức, trên bia mộ lộ ra chữ Khương Thư Lan, con gái nhà họ Khương, sinh năm 1949, chết năm 1997.
Tiếp theo là một bức ảnh, là ảnh năm mười tám tuổi của cô, trên ảnh mặt cô cười tươi như hoa, trông đẹp vô cùng.
Chu Trung Phong ngồi trước bia mộ, nhìn tấm ảnh kia, trong đầu hiện ra những hình ảnh trong mơ bị quên kia, cũng dần dần nhớ lại.
Giống như một bộ phim, một cảnh quay chậm rãi qua từng khung hình.
Khương Thư Lan!
Là Khương Thư Lan của Chu Trung Phong!
Chu Trung Phong trong nháy mắt trầm mặc xuống, anh giơ tay lên vuốt ve ảnh chụp, giọng khàn khàn nói: "Xin lỗi, tôi đã đến trễ, kiếp sau, nhất định tôi sẽ che chở cho em cả đời.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận