Thập Niên 70: Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 1354:

Trâu Dược Hoa tức đến run người.
Người phụ nữ từng coi anh ta là trời, hiện giờ chẳng những trong mắt không còn có anh ta mà ngay cả con của cô cũng coi thường anh ta như vậy.
Còn Giang Mẫn Vân sao không phải như thế?
Từ khi được sống lại, cô ta luôn giữ thái độ khinh người. Trong mắt cô ta, Khương Thư Lan chỉ giống như một cái bình hoa đẹp mà rỗng tuếch. Nhưng cô ta chưa từng nghĩ rằng một ngày nào đó cái bình hoa kia lại ở trên cao nhìn xuống xem thường mình.
Cả hai người đều cảm thấy thật tệ hại.
Chỉ có Giang Đức Bảo nhìn thấy tất cả, ông ta cảm thấy chưa bao giờ thất vọng như lúc này.
Ông ta đã từng đặt rất nhiều kỳ vọng vào con gái của mình. Nhưng bây giờ cô ta lại bước sai đường, thậm chí không thể trở lại được nữa.
Sau khi nhận ra được vấn đề này, trong lòng Giang Đức Bảo bỗng trở nên lạnh lẽo, ông ta xua tay: "Được rồi, mấy người không cần tiễn nữa, tới đây thôi là được."
"Sau này mấy người tự mà lo liệu."
Nói xong, Giang Đức Bảo quay người đi về phía toa tàu, Tưởng Lệ Hồng hết nhìn cái này đến nhìn cái kia, rồi ngay lập tức đuổi theo chồng của mình.
Hổ Tử không muốn đi nhưng cha mẹ đều đã đi rồi nên cậu ta không còn cách nào khác ngoài việc nói với Giang Mẫn Vân: "Chị, nếu sau này có người bắt nạt chị thì nói cho em biết, em sẽ đánh hắn một trận cho chị."
Câu này là nói cho ai nghe?
Đương nhiên là cho Trâu Dược Hoa.
Có thể Hổ Tử không thông minh nhưng cậu ta lại rất khoẻ mạnh.
Phản ứng của cha làm Giang Mẫn Vân hơi khó chịu nhưng những lời của em trai khiến cô ta cảm thấy được an ủi một chút.
"Chị biết rồi, trên đường đi em nhớ chú ý an toàn."
Thật hiếm khi có sự ấm áp giữa những người thân.
Hổ Tử ậm ừ rồi nhìn về phía Trâu Dược Hoa, chỉ thấy anh ta cúi đầu đá những viên sỏi trên mặt đất, không thèm nhìn cậu ta một cái.
Hổ Tử hơi thất vọng gãi đầu rồi đuổi theo cha mẹ.
Bọn họ đi với nhau cả rồi.
Chỉ còn lại hai vợ chồng Giang Mẫn Vân và Trâu Dược Hoa, Giang Mẫn Vân cảm thấy trong lòng thật trống vắng.
Thấy Trâu Dược Hoa cũng như vậy, cô ta liền châm chọc: "Ngay cả một tên quê mùa như Khương Học Dân cũng đã đến Thủ đô, còn anh từng là người giàu số một lại không đi được, anh không cảm thấy bản thân sống như một trò cười sao?"
Giang Mẫn Vân thật sự không hiểu, kiếp trước rõ ràng là một người đàn ông oai phong một cõi, kiếp này sao lại thành một kẻ vô dụng như vậy.
Lời nói này làm vẻ mặt Trâu Dược Hoa vô cùng khó coi, anh ta khẽ quát: "Giang Mẫn Vân."
Giang Mẫn Vân nhẹ nhàng nói: "Anh nói xem khi trở về có cần tôi đánh tiếng với trưởng xưởng Hồ cho anh một vị trí gì đó hay không?"
Trâu Dược Hoa nghe thấy câu này lập tức cứng đờ.
Mắt thấy một chút lợi lộc nhỏ thôi cũng đã khống chế được người đàn ông này.
Giang Mẫn Vân cảm thấy buồn cười, cô ta khẽ cười một tiếng: "Người giàu số một?"
Với giọng điệu đầy mỉa mai, cô ta quay người một cách nhẹ nhàng rời khỏi nhà ga.
Chỉ còn lại một mình Trâu Dược Hoa với vẻ mặt không giữ được bình tĩnh, mắng một tiếng: "Con khốn."
Nhất định có một ngày anh ta sẽ khiến người phụ nữ này phải trả giá.
Ba ngày sau chuyến tàu đã nhanh chóng đến được Dương Thành, Khương Thư Lan và những người khác không dừng lại ở đây vì mang theo quá nhiều đồ.
Về thẳng hải đảo.
Cô vừa vào phòng, giọng nói của bà lão Na vang lên từ phòng bên kia: "Thư Lan, mẹ của cháu tới rồi sao?"
Giọng nói mang đầy thương nhớ.
Khương Thư Lan sững người một lúc, nắm tay An An và lắc đầu: "Lần này cha mẹ cháu ở lại Đông Bắc."
Lời vừa nói xong, trong sân đột nhiên yên tĩnh lại.
"Vậy à?"
Giọng điệu bộc lộ một chút thất vọng.
Khương Thư Lan thở dài: "Thím à, cha mẹ của cháu phải lo cưới gả cho đám con cháu trong nhà, có thể rất lâu mới đến được đây."
Sự thật là cô cũng không biết cha mẹ còn có thể đến đây được nữa hay không.
Nhưng mà con người thì phải có chút hi vọng.
"Cưới gả quan trọng, cưới gả quan trọng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận